HAI NỮ TƯỚNG CƯỚP - Trang 213

kính và cô chỉ trao lại cho người mà cô yêu dấu như
mẹ cô đã căn dặn. Cô cảm thấy mình hoàn toàn yếu
đuối trước người đàn ông này đang làm cho cô bối rối
đã đọc được tâm tư trong nơi sâu kín nhất của tâm
hồn cô.

Raoul nói:
- Tôi không nhầm đấy chứ ? Và đúng ở đây có

phải không ? Sự phó mặc dễ thương của cô gái làm
cho anh hết sức cảm động.

- Đúng là ở đây - Aurélie thầm thì - Suốt cả quãng

đường, nhiều điều đã làm cho tôi nhớ lại như chính
tôi đã từng trông thấy chúng... con đường... cây cối...
con đường mòn lát đá kia dốc lên giữa hai bờ dốc...
rồi cái hồ nước này, những tảng đá này, màu xẫm và
cái lạnh của thứ nước này..., nhất là tiếng chuông
ngân... ôi, vẫn là những thứ ấy mà xưa kia... chúng lại
đang ở đây với chúng ta, nơi mẹ tôi, ông ngoại tôi và
đứa cháu gái nhỏ của ông tức là tôi cũng đã có ở đây
như bây giờ. Và như hôm nay chúng tôi đã ra khỏi
bóng tối để vào phía bên này của cái hồ dưới cùng
một mặt trời...

Cô ngửng đầu lên và ngắm nhìn. Một cái hồ khác,

quả vậy, nhỏ hơn nhưng lại hùng vĩ hơn, mở ra trước
họ với những vách đá dốc đứng hơn và với một vẻ
hiu quạnh hơn, hoang dại hơn và còn hung hãn hơn.

Từng cái một, những kỷ niệm lại hiện lên. Cô nói

rất dịu dàng về những ký ức với Raoul như những lời
tâm sự cởi mở mỗi khi người ta đã là những người
bạn thực sự của nhau. Cô gợi lên trước anh một cô
gái vui vẻ, vô tư, nhí nhảnh trước những cảnh sắc của
những hình dạng và màu sắc mà hôm nay cô ngắm
nhìn bằng đôi mắt nhòa lệ.

Raoul nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.