HAI NỮ TƯỚNG CƯỚP - Trang 237

những địa thế nhiều thung ấy không ? Có phải leo lên
những mỏm đá và tụt xuống những chỗ trũng, nơi
anh sẽ phải mất hút ánh sáng quí hóa ấy không ?
Chính vì nghĩ đến Aurélie đang bị kẹt trong tận cùng
của cái nhà mồ bằng đá hoa cương mà anh đã quyết
định phương án. Anh đã nhanh chóng lao xuống con
đường mòn và sẵn đà nhào xuống nước, bơi đi.

Anh tưởng rằng sắp ngạt thở. Cái lạnh đã hành hạ,

làm cho anh không chịu nổi. Mặc dù quãng đường
không quá hai trăm năm mươi mét, nhưng anh đã
suýt bỏ dở giữa chừng. Điều ấy có vẻ vượt quá sức
chịu đựng của con người. Anh không ngừng nghĩ đến
Aurélie. Anh như nhìn thấy người yêu dưới cái vòm
đá tai ác kia. Nước tiếp tục truy đuổi một cách hung
dữ mà chẳng có một sức mạnh nào bắt nó dừng lại
hoặc làm cho nó chậm bớt. Aurélie cũng nhận thấy
tiếng thầm thì - quỉ quái của nước và cảm thấy làn
gió lạnh buốt do nước gây nên. Khổ nhục biết bao !

Raoul đã cố gắng vượt bậc. Ánh sáng hướng dẫn

anh như một ngôi sao hiền từ. Đôi mắt của anh nhìn
chằm chằm như sợ thình lình nó tắt ngấm dưới sức
tấn công kinh khủng của uy lực bóng tối. Nhưng ánh
sáng ấy liệu có báo cho Guillaume và Jodot đang mai
phục ở đoạn vòng xuống hồ không ? Nó phục vụ
chúng có thể đưa mắt tìm tòi con đường mà cuộc tấn
công có thể sẽ xảy ra ở đấy.

Khi đến gần, anh lại cảm thấy thoải mái, tất nhiên

là do các cơ bắp của anh đã được hoạt động. Anh
lặng lẽ bước lên tìmg chặng một. Ngôi sao to hơn,
được nhân lên do có phản chiếu của mặt hồ.

Anh rẽ xiên ra tránh quầng ánh sáng, trong chừng

mực nhất định có thể phán đoán được vị trí của bọn
cướp trên cao của một cái mỏm nhô ra lấn vào hẻm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.