HAI TRĂM NĂM CŨ - Trang 100

Tuyết nhún vai:
— Có thể là ông không tin tôi, cho đến khi đại diện nhân dân tới

khách sạn Imperial bắt ông, chừng đó ông mới vỡ lẽ. Lúc mà ông thảnh
thơi ngồi dùng cơm chiều đêm rồi, thì mười Tiểu Đoàn của chúng tôi
đang bao vây thành phố này.

— Làm sao con biết được chỗ ba ở?
— Cô gái làm việc ở CORDS là người của chúng tôi. Tên của ông đã

được ghi thêm vào danh sách những người Mỹ phải bắt vào chín giờ tối
nay.

Joseph nhìn vào mặt con với vẻ mặt đầy kinh hoàng:
— Nhưng Tuyết, làm sao một cuộc tấn công như thế này có thể

thành công được ở Huế? Trong thành nội có cả một Sư Đoàn của quân
chính phủ. Tại Phú Bài có ba, bốn Tiểu đoàn Thủy Quân Lục Chiến
Hoa Kỳ đang ứng trực. Họ sẽ đến đây trong vòng vài phút thôi.

— Ít ra có đến phân nửa quân số Sư Đoàn I đang nghỉ phép Tết,

trong khi số còn lại thì hầu hết đã say mèm hoặc đang bị bội thực.

Giọng nói của Tuyết thật lạnh lùng thoáng đầy khinh bỉ, và mặc dù

đang đứng trong bóng tối, Joseph vẫn thấy Tuyết với cử chỉ ghê tởm
đưa tay chỉ về phía căn nhà như cái vựa thóc.

— Chúng tôi đã chuẩn bị cuộc tấn công này suốt sáu tháng nay. Tôi

đã đến cái nơi bẩn thỉu này để tổ chức một mạng lưới tình báo. Với hai
mươi gái điếm, tôi đã thu thập được những điều cần biết về binh sĩ và sĩ
quan của họ, kể cả lực lượng quân sự của Hoa Kỳ trong vùng này nữa.
Bây giờ thì chắc ông đã hiểu tại sao, nếu ông không tới đây thì tốt hơn
không?

Joseph lặng yên một chút để chiêm nghiệm lời nói của con mình, đến

khi anh lên tiếng thì tiếng nói của mình nghe như nức nở.

— Cho tới giờ phút này, ba vẫn không hối tiếc về việc mình đã đến

đây. Tuyết, đã mười bốn năm qua rồi ba mới gặp lại con, nhưng ba lúc
nào cũng nghĩ tới con. Cơn tưởng ba quên được con dễ dàng như thế
này sao?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.