HAI TRĂM NĂM CŨ - Trang 99

mặt tại nơi này. Joseph lang thang bất định vào các khu vực bùn lầy lân
cận, không còn thiết đến giờ giấc gì nữa cả, anh đã quay lại chỗ cũ
nhiều lần. Mặc dù không còn chút hy vọng nào để gặp lại con. Lần cuối
cùng anh trở lại đây vào lúc ba giờ sáng. Sau một ngày dài đầy lo âu, sự
xuất hiện của Tuyết lúc này đã làm Joseph bàng hoàng đến tột đỉnh.
Anh cất tiếng nói trong vô vọng.

— Con chỉ còn có hai hoặc ba tiếng đồng hồ nữa mà thôi. Để ba đưa

con về Sài Gòn. Chúng ta sẽ đáp chuyến máy bay sớm nhất vào sáng
nay. Ba sẽ giấu con cho đến khi nào ba tìm được cách đưa con ra khỏi
nơi này.

Tiếng cười của Tuyết vụt vang lên làm Joseph giật mình:
— Các nhân viên của ông đã chọn không đúng lúc để đến đây bắt tôi

rồi. Bây giờ không phải tôi đang ở trong tình trạng nguy hiểm nữa, mà
là họ và cả ông nữa.

Joseph nhích người tới trước để nhìn rõ mặt con mình trong bóng tối

nhòa nhạt:

— Con muốn nói gì?
Joseph thấy Tuyết đưa tay lên sát mặt, nhìn vào kim đồng hồ dạ

quang rẻ tiền trên tay mình:

— Ông và những người bạn Sài Gòn của ông chỉ còn mười lăm phút

phù du nữa để chạy trốn mà thôi. Sau đó Huế sẽ lọt vào tay của nhân
dân.

Joseph nhìn Tuyết mà không tin tưởng điều mình vừa nghe.
— Con muốn nói là Cộng Sản sẽ chiếm thành phố này?
Dưới ánh sáng mờ ảo của đêm tối, Joseph thấy con mình đang cười:
— Không phải chỉ có thành phố này mà thôi đâu, mà hàng trăm

thành phố khác ở miền Nam này cũng sẽ bị bao vây, kể cả Sài Gòn.
Một vài trận đánh đã khởi sự rồi. Ông Tổng Thống bù nhìn Nguyễn
Văn Thiệu của ông và Tướng Kỳ sẽ bị ám sát, các Đài Phát Thanh sẽ bị
chiếm. Một cuộc tổng nổi dậy của toàn dân miền Nam đang bắt đầu.

— Con không nói thiệt đó phải không Tuyết?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.