HAI TRĂM NĂM CŨ - Trang 131

MƯỜI SÁU

S

áng ngày hôm sau, Joseph thức dậy trễ. Mưa phùn buổi sáng kéo

theo hơi lạnh đang lất phất trên thành phố ngập đầy binh đao này. Mây
đen càng lúc càng sà xuống mặt đất. Từ trên vòm che của khoang đò,
nước mưa thấm vào kẽ hở rơi từng giọt đều đặn xuống chiếc mền đang
đắp trên người của Joseph. Trước khi tỉnh ngủ hẳn, Joseph chợt thắc
mắc không hiểu vì sao tiếng súng giao tranh từ đàng xa giờ này bỗng
dưng nghe quá lớn. Mãi một lúc lâu sau anh mới nhận ra rằng trận giao
tranh hiện đang tiến dần về nơi mình đang nằm. Anh cố lắng tai nghe,
không phải để xác định vị trí của cuộc giao tranh mà cố dùng hết thần
trí để bỏ hẳn các tiếng súng bên ngoài, chờ đợi tiếng động từ bên sau
tấm màn che giữa khoang đò. Sau cùng Joseph biết mình không cần
phải phí sức nữa, vì anh đã biết mẹ con của Tuyết đã rời khỏi nơi này
rồi.

Anh chống người lên cùi chỏ, nhìn qua khẽ hở tìm kiếm, vết thương

trên ngực anh bỗng giựt lên từng hồi, anh nghe làn vải băng vết thương
trên ngực nhễ nhại máu mủ. Joseph nghĩ rồi đây anh sẽ không còn sống
được bao lâu nữa nếu như vết thương này không được cứu chữa kịp
thời.

Nhìn từ các khe hở của con đò, Joseph thỉnh thoảng thấy các cuộn

khói trắng bốc lên từ các trái đạn hỏa tiễn và dọc theo bờ sông, lửa vẫn
còn nghi ngút cháy vì các trái đạn pháo binh của Hoa Kỳ cách đây
mười cây số được gọi bắn vào từ đêm hôm trước đã gây nên đám cháy
cho tới giờ này vẫn còn âm ỉ, bốc khói đen, bay thẳng lên trời. Joseph
cũng nhìn được một góc thành nội với mặt tường đầy vết loang lổ vì
đạn của Việt Nam và Hoa Kỳ, nhưng bức tường thành dầy vẫn còn làm
bình phong che đạn cho các tay bắn sẽ thuộc quân đội Bắc Việt thỉnh
thoảng còn ở bên trong bắn ra. Joseph cũng kịp nhận ra được lá cờ ướt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.