HAI TRĂM NĂM CŨ - Trang 16

đó bắt đầu chuyển động thì khuôn mặt hốc hác và khô cằn của ông ta
vụt chuyển thành một khuôn mặt dễ nhìn hơn, miệng chúm chím nở nụ
cười kẻ cả.

Vẫn giữ nụ cười đó trên môi, người đàn ông tự châm cho mình một

điếu thuốc rồi đưa ngón tay xương xẩu gõ nhè nhẹ xuống một tờ giấy
trên mặt bàn.

— Trung Úy Sherman, cha của Trung Úy có viết thơ cho tôi.
Người đàn ông nói bằng tiếng Anh với một giọng hết sức tự tin.
— Mời Trung Úy hãy ngồi xuống đây.
Mark Sherman lê đôi chân bị xiềng bước đến chiếc ghế mà người

đàn ông vừa chỉ, ngay khi đó thì một binh sĩ cầm súng bước tới, nhưng
người đàn ông đã ra dấu cho y bước lùi ra sau.

— Cha của Trung Úy cũng có gửi cho tôi tấm hình mà ngày xưa

chúng tôi chụp chung với nhau. Hồi chụp tấm hình này thì cha của
Trung Úy cũng không lớn hơn Trung Úy bây giờ là bao nhiêu. Hồi đó
chúng tôi là bạn và tôi có thể nhận ra là tình quyến thuộc gia đình lúc
nào cũng vô cùng mạnh mẽ.

Nói tới đây người đàn ông tươi cười đưa một tấm hình nhỏ về phía

Mark.

Trần Văn Kim nãy giờ vẫn im lặng đứng yên bên cạnh chiếc ghế của

Chủ Tịch Hồ Chí Minh, vội vàng bước vòng qua chiếc bàn, đến bên
cạnh Mark Sherman đưa mắt nhìn vào tấm hình, đoạn nhìn sang Mark
Sherman. Bức hình chụp Hồ Chí Minh đang tươi cười đứng chung với
đám Sĩ quan và binh sĩ OSS, chụp tại một khu rừng hồi tháng 8 năm
1945. Các quân nhân Hoa Kỳ trong hình mặc quân phục ngắn, đầu đội
nón đi rừng, chân mang giầy cao, bên trái Hồ Chí Minh là Joseph
Sherman. Hồ Chí Minh thở một hơi dài rồi lên tiếng.

— Đó là những ngày đầy kỷ niệm của chúng tôi. Tôi đã giúp đưa cha

của Trung Úy về lại đơn vị sau khi phi cơ của ông ấy bị quân Nhật bắn
rơi, ngược lại cha của Trung Úy cũng giúp đỡ chúng tôi rất nhiều,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.