HAI TRĂM NĂM CŨ - Trang 177

cha anh đang muốn nói điều gì. Joseph cũng nhận ra vì một nửa khuôn
mặt bên trái bị liệt, nên con mắt trái của Nghị Sĩ Sherman đã không mở
được theo ý muốn, vì vậy chỉ có con mắt bên phải của ông cử động
được để nhìn sang nơi con đang ngồi mà thôi. Phần miệng bên trái cũng
không còn cử động được cho nên Nghị Sĩ Sherman không nói được lời
nào rõ ràng.

— Ba đừng nên cố gắng quá làm gì.
Joseph cất giọng thật nhỏ nhẹ, thật sự anh bị xúc động vô cùng trước

cảnh tình thê thảm của cha hiện tại, nên anh cố tìm một câu nói để an ủi
cha.

— Con mong ba được yên lành trên chiếc giường này của tướng Lee.
Joseph cố nở một nụ cười rồi nói tiếp:
— Con nghĩ chắc ba đang nghĩ tới rồi đây người ta sẽ đặt tên lại cho

chiếc giường này là chiếc giường Nathaniel Sherman hén?

Thoạt tiên, Joseph không tưởng lời nói của mình sẽ được cha nghe

tới, nhưng thình lình khuôn mặt trên chiếc gối trắng xóa từ từ ngóc lên
với vẻ hân hoan rõ rệt, và chiếc gối run run nhè nhẹ theo nhịp gật đầu
đồng ý, và nụ cười trên khuôn mặt héo hắt của người bệnh vụt thoáng
lên vẻ hân hoan một chút rồi vụt tắt đi thật nhanh.

— Ba biết ba sắp chết, Joseph.
Tiếng nói của Thượng Nghị Sĩ Sherman không rõ ràng, nhưng nhờ

cúi sát gần mặt cha nên Joseph có thể đoán được ý của cha mình.

— Cho nên ba muốn nói chuyện với con.
Nói tới đây Thượng Nghị Sĩ Sherman đưa cánh tay còn cử động

được bên dưới làn vải trải giường lần về hướng tay con mình. Joseph tự
dưng đưa tay nắm lấy tay cha, nghị sĩ Sherman thì thào.

— Chúng ta không đồng chung một ý tưởng… nhưng ba cho gọi con

về đây bởi vì ba muốn nói cho con biết… trước khi ba chết là ba không
có ý chống lại con… những gì mà con bất đồng với cha trước công
chúng… Một giọt máu đào hơn ao nước lã… ba muốn con hiểu điều đó
trong lương tâm con.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.