HAI TRĂM NĂM CŨ - Trang 63

Guy lặng lẽ gật đầu, anh đưa một ngón tay ra dấu cho Joseph lắng

nghe.

— Tôi bị bắn rơi khi thi hành một phi vụ oanh tạc vào nhà thương,

nhà thờ và trường học của nước Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa, và tôi
coi vai trò của mình trong trận chiến tranh này là một vai trò bỉ ổi, đáng
khinh bỉ.

Joseph kinh hoàng đến tột độ ngồi nghe lời thú tội của Mark. Lúc

Guy đưa tay tắt chiếc máy thì Joseph gục đầu xuống tay mình, mãi một
lúc sau anh mới ngẩng đầu lên, vẻ mặt xanh xao. Joseph cất tiếng qua
kẽ răng.

— Nó còn sống Guy à, nhưng họ đã làm gì để bắt nó nói như vậy?
Guy trả lời với giọng đầy xúc động:
— Chúng tra tấn nó, cũng giống như chúng đã tra tấn bất cứ ai khốn

nạn rơi vào tay chúng thôi. Thằng Mark nó lỳ lắm cho nên chắc chắn là
chúng đã hành hạ nó tàn ác hơn mọi người khác, và đó là lý do tại sao
phải mất một thời gian quá lâu chúng mới ép được nó nói.

— Nguồn tin này phát xuất từ đâu vậy?
— Đài Havana, phát thanh tối hôm qua.
Joseph lẩm bẩm nguyền rủa, hai mắt anh nhắm nghiền lại, trong khi

đó Guy cất giọng đầy giận dữ:

— Thí dụ cho nó không phải là cháu của em đi nữa, em cũng sôi gan

trong vụ này, một khi biết được nó rất can đảm, cho nên chắc chắn là
nó bị hành hạ khổ sở gấp mười lần so với thiên hạ.

Guy đứng lên khỏi ghế, bước lại gần cánh cửa sổ:
— Điều này có lẽ sẽ làm cho đầu óc của anh thực tế hơn một chút,

phải không Joseph? Nó có làm cho anh bớt bận lòng chút nào về những
nỗi phức tạp của lịch sử mà lúc nào anh cũng báo động cho em không?
Nó có làm cho anh nêu lên cái câu hỏi là tất cả mọi trở ngại thật sự đâm
chồi, phát xuất từ sự hút máu tàn tệ mà nhân dân ở đây gánh chịu do
người Pháp gây ra nữa không?

Guy Sherman thận trọng lời nói của mình, anh trầm giọng hơn:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.