HAI TRĂM NĂM CŨ - Trang 64

— Có thể nào đám người này, với sự tàn bạo thiên bẩm thật lớn nên

lúc nào họ cũng muốn chém giết và hủy diệt tất cả những người khác
để thỏa mãn thú tính của họ không?

Joseph thở dài đầy mệt mỏi, anh vụt đứng lên, cất tiếng nhỏ nhẹ:
— Thôi, để khi khác rồi chúng ta hãy nói lại vấn đề này khi nào có

dịp. Bây giờ anh muốn mượn em cuốn băng này để về nghe lại một
mình.

— Anh hãy ngồi xuống đi Joseph. Phải, anh nói đúng, có thể lúc này

không phải là lúc để chúng ta đưa ra sự khác biệt của mình.

Guy bỗng dưng cất tiếng thật ôn hòa, anh bước đến ngồi lại đằng sau

bàn làm việc của mình rồi nói tiếp:

— Em không chỉ mời anh đến để nghe cuộn băng này không mà thôi

đâu, còn một vài chuyện khác nữa.

— Em nói vậy nghĩa là làm sao?
Joseph ngồi lại xuống ghế, sự lo lắng hiện rõ trên đôi mày đang

chau, vẻ dữ dằn:

— Tất cả chuyện mà em sẽ nói ra đây đều có độ mật, vì vậy khi nghe

xong anh phải bỏ đi.

Joseph gật đầu đồng ý:
— Trong vòng vài tháng vừa qua, Việt Cộng đã quỷ quyệt tung tin

họ muốn nói chuyện với chúng ta về vấn đề tù binh. Cái mà họ chọc
tức chúng ta bằng cách này là một đề tài chính trị.

Hai mắt Joseph mở to, đầy kinh ngạc:
— Em muốn nói là Việt Cộng muốn hòa đàm? Chuyện này vượt hết

mọi đặc tính của cuộc chiến tranh hiện tại phải không?

— Thật là vô tiền khoáng hậu. Đây có thể là một cái cớ để che đậy

một âm mưu gì đó, và chúng ta không thể gác ra ngoài được, nhưng
phải nói rằng, trong vòng hai, ba năm trở lại đây, tại miền Nam này phe
ta đã tóm cổ được một số tù binh khá quan trọng, các cán bộ lãnh đạo
của Mặt Trận Giải Phóng. Đám này thật vô cùng gan lỳ, ngay như
những chuyên viên thẩm vấn Việt Nam tại Sài Gòn cũng không làm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.