HẢI YÊU - Trang 130

quýt, nho toàn bộ đều đã thu hoạch xong, ruộng vườn không thiếu nhân
công, thị trường mua bán người đã hạ nhiệt rồi.

Nick nghĩ bán Karl đi lúc trái mùa nhất định sẽ lỗ vốn, nên mới tính nuôi
thêm một mùa đông nữa, đến vụ gieo trồng vào mùa xuân sang năm sẽ
mang ra bán.

Ai ngờ tên Tóc Vàng này hoàn toàn không có chút ý thức nào về việc đã trở
thành “vật thuộc quyền sở hữu cá nhân”, ngày ngày lải nhà lải nhải, giống
một bà vợ hơn cả Sierra. Trừ những lời lúc làm việc và nghỉ ngơi trong sinh
hoạt hàng ngày ra, Karl không ngừng khuyên nàng rời khỏi tổ chức cướp
biển, thực sự là không có nổi một ngày bình yên.

“Từ chức? Anh nuôi tôi nhé”” Nick mỉa mai, ăn cơm vẫn còn phải phụ
thuộc vào ông đây, dựa vào cái gì mà mạnh miệng.

“Tôi nuôi cô, tuyệt đối không để cô bị đói”. Sống lưng Karl thẳng tắp, đôi
mắt màu lam sâu thẳm có một vẻ kiên trì mà Nick không sao hiểu nổi.

Lính đánh thuê, người lao động, thuyền viên, nông dân, mấy năm nay hắn
đã làm hết rồi, vừa làm thuê vừa đi tìm nàng, tuy rằng không thể phất
nhanh như làm cướp biển, nhưng nuôi thêm một miệng ăn cũng không vấn
đề gì. Karl nhìn lớp vải gạc quấn quanh dưới lớp áo sơ mi của Nick, cả đời
nàng vốn dĩ nên sống dưới sự yêu thương che chở của người khác, chứ
không phải là lang bạt nghèo khổ như vậy.

“… Bỏ đi. Tôi thích tự nuôi mình hơn”.

Nick ngã vật ra giường, độ cứng của đống vàng dưới người khiến nàng thấy
yên tâm. Tóc Vàng là người tốt. Tuy thế nàng vẫn không hiểu, tại sao một
hiệp sĩ coi danh dự như mạng sống lại cam tâm tình nguyện làm người hầu
của nàng, thay ga trải giường, phơi chăn, thậm chí dây giày của nàng bị
tuột hắn cũng rất tự nhiên quỳ một gối xuống thắt lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.