HẢI YÊU - Trang 242

“Sao có thể như vậy được chứ! Như vậy quá ly kỳ... Leo, thầy có chắc chắn
đó là sự thật không?” Victor đứng bật dậy ngây người, chiếc mặt nạ lông vũ
cũng không che nổi ánh mắt kinh ngạc của hắn.

“Ta không chắc”. Bàn tay trống trơn của Da Vinci ấn một cái, “Yên lặng
ngồi xuống đi anh bạn trẻ, ta không muốn tất cả mọi người đều biết đâu”.

Ông nói: “Tất cả đều chỉ là suy đoán. Nhưng ta đã tận mắt nhìn thấy, tận
tay vẽ hai bức chân dung. Hai mươi lăm năm trước, có một cô gái dung hòa
huyết thống của hai vị vua. Khuôn mặt nhợt nhạt, đôi mắt đen thăm thẳm
như một chiếc giếng cổ... mấy năm không gặp, đứa bé đó trổ mã lại càng
giống hơn, quả thực như đúc ra từ một khuôn.”

“Leo, trước giờ con chưa từng nghi ngờ trí nhớ siêu việt của thấy. Nhưng
ngoại trừ mẹ và con gái ra, những người xa lạ cũng có khả năng có vẻ
ngoài trùng hợp giống nhau”. Victor vẫn không thể tin được, “Thầy cũng
biết, có đôi khi trùng hợp thực sự giống như một kỳ tích khiến người ta khó
lòng mà tin được”.

“Kỳ tích, Victor à, cho dù là xác suất trùng hợp, cũng luôn tồn tại lý do cho
sự xuất hiện của nó”. Da Vinci nói, “Dòng máu này đã được kết hợp cận
huyết qua rất nhiều thế hệ rồi, con đã từng để ý tới khuỷu tay của con bé
chưa? Đã dùng tới ánh mắt giống như dao giải phẫu của con chưa?”

“Rồi ạ, chỗ khớp xương hơi có một chút dị tật bẩm sinh, không nhìn kỹ thì
rất khó phát hiện. Con nghĩ điều đó ảnh hưởng tới cách sử dụng lực, hai
khớp cánh tay của Nick linh hoạt khác hẳn với người bình thường, có thể
xoay vặn ở những góc độ không thể ngờ được...” Victor khựng lại hồi lâu,
rồi chậm chạp mở miệng.

“Lẽ nào người đó cũng như vậy?”

Leonardo gật đầu, khẳng định phỏng đoán của Victor.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.