HẢI YÊU - Trang 243

“Loại biến đổi bệnh lý này rất hiếm gặp, vì thế ta đã dựa vào điều đó để
thiết kế lưỡi hái cho con bé. Mà năm ấy... vào ngày hôm ấy...” Da Vinci rũ
mí mắt xuống, trí nhớ phi thường khiến hồi ức của hơn hai mươi năm trước
hiện lên rõ ràng như một bức tranh sơn dầu.

“Hôm đó cô ấy mặc một chiếc váy hở nửa cánh tay, là một chiếc váy nhung
màu xanh đậm, điểm xuyết bởi những đường đăng ten cầu kỳ, có thể thấy
nó đã được lựa chọn rất cẩn thận. Bức chân dung có lẽ sẽ được gửi đến tay
vị hôn phu tương lai của cô ấy, nên cô ấy có chút xấu hổ... sau đó, ta đề
nghị nếu để lộ tay ra sẽ càng đẹp hơn, vì thế cô ấy đã tháo găng tay ra. Ta
đã quan sát thấy có vài điểm khác biệt so với người bình thường ở hai
khuỷu tay phía trước...”

Ánh mắt của ông lão nhìn chằm chằm vào hư không, ngón tay không
ngừng phác họa lên đầu gối mình, tựa hồ như đang vẽ lại một lần nữa. Hồi
lâu sau đó, cuối cùng ông cũng bước ra khỏi bức màn hồi ức, nặng nề nói:
“Ta không biết kiểu khớp xương dị thường như vậy có linh hoạt hay không,
nhưng hai mươi lăm năm trước, ta đã nghĩ cuộc đời của cô gái may mắn
này sẽ không bao giờ cầm lên một thứ gì đó nặng hơn một hộp trang điểm.
Ai ngờ số mệnh sau này của cô ấy lại bi thảm như vậy”.

Victor im lặng. Cô gái vung lưỡi hái cực nặng giữa màn mưa máu, rất khó
để nói số phận của nàng có điều gì đó tốt hơn so với người mẹ của mình.

“Leo, nếu như phỏng đoán của thầy là thật, thì bí mật này nhất định phải để
mục nát trong lòng con và thầy. So với việc tận mắt nhìn thấy niềm hy vọng
sụp đổ, chi bằng để cô ấy không biết gì hết. Con chim non khỏe mạnh nhất
đã lớn rồi, sẽ không bao giờ cho phép người khác cùng chia sẻ thức ăn với
nó đâu, cho dù chỉ là giả thiết”.

“Ồ ồ...” Âm thanh thất vọng phát ra từ sâu bên trong cổ họng của ông lão,
“Con như một con dao luôn nói sự thật”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.