HẦM TRỮ ĐÔNG - Trang 117

Bà ấy lu loa rằng đã nhìn thấy tôi trong nhà thờ và trên người chỉ mang mỗi
giày với tất.” Yết hầu của ông như dồn lên đến tận cằm. “Người phụ nữ
đáng thương. Quả là một bi kịch với bà ấy. Cứ để đó. Tôi đảm bảo rồi bà ấy
sẽ chấp nhận sự thật rằng Daniel đã biến mất. Chỉ là vấn đề thời gian thôi.
Hẳn phải có cách chứ. Cứ để đó cho tôi.”

Trung sĩ Robinson nhấn chuông cửa ở phần chái nhà của Anne và chờ đợi.
Cánh cửa hé mở và một giọng nói vang lên “Mời vào”. Anh bước xuôi đến
căn phòng cuối hành lang. Anne đang ngồi bên bàn, cây bút chì gài trên tai,
một chân đi bốt gác lên ngăn kéo đế mở và gõ nhịp theo bài hát Jumping
Jack Flash

*

phát ra từ chiếc đài. Cô ngước lên và vẫy anh ngồi vào chiếc

ghế trống. “Tôi là Anne Cattrell,” cô nói rồi lấy cây bút chì xuống, bắt đâu
sửa lỗi mấy trang bản thảo. Bài viết Cực khoái âm đạo - Sự thật hay tưởng
tượng
đang được hoàn thiện trên năm tờ A4.

Robinson ngồi xuống và tự giới thiệu. “Trung sĩ Robinson.”
Anne mỉm cười. “Tôi có thể giúp gì cho anh?”
Chết tiệt, anh thầm nghĩ, cô ta rất được - còn hơn cả được. Với mái tóc

đen ngắn và đôi mắt to dài, cô khiến anh nhớ tới Audrey Hepburn, trong
khi lời kể của McLoughlin lại khiến anh hình dung ra một con mụ xấu xí dị
hợm. “Không có gì,” anh nói, “chỉ vài điều hơi nhạy cảm thôi.”

“Cứ nói đi. Tôi để nhạc như vậy liệu có ảnh hưởng không?”
“Không. Đó là một trong những bài yêu thích của tôi,” Robinson thành

thật trả lời. “Là thế này, cô Cattrell ạ, cả cô và phần lớn người dân trong
làng Streech đều nói rằng cô và các bạn là những người đồng tính.”

“Tiếp đi.”
“Thế nhưng, khi tôi nhắc đến điều đó với ông Clarke ở quán rượu sáng

nay, ông ấy đã cười khùng khục và bảo rằng cô chắc chắn là người dị tính,
dù lời lẽ có hơi khác với cách diễn đạt của tôi.”

“Chính xác thì ông ta đã nói những gì?” Anne tò mò hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.