HẦM TRỮ ĐÔNG - Trang 129

đó. Tôi khá thích nhan đề kiểu ‘Thương mại hoá đồ tịch biên’ hoặc ‘Cấp
giấy phép để rình mò’. Anh nghĩ sao?”

Đồ quỷ cái mặt vàng ệch, anh thầm nghĩ khi dõi theo làn khói phả ra từ

miệng cô. Căn phòng hôi rình mùi thuốc. “Xin cứ tự nhiên, cô Cattrell.”
Anh quay đi. Máu nóng dồn lên và ứ lại trong đầu. Anh ước mình có thể
hét lên để giải phóng sức ép ấy.

Với lòng kiên nhẫn tưởng như vô hạn, họ soi xét từng milimét vuông trong
căn phòng. Trong những cuốn sách, đằng sau các bức ảnh, bên dưới ghế,
trong ngăn kéo. Họ chọc những chiếc kim dài vào phần đất trong chậu cây,
dò tìm chỗ gồ trên tấm thảm, dựng sofa lên và khéo léo chọc vào phần đệm
ghế mềm mại. Xong xuôi, căn phòng vẫn hệt như cũ. Anne cũng đã lịch sự
ngồi sang chỗ khác. Cô thấy vô cùng ấn tượng.

“Rất chuyên nghiệp,” cô nói. “Làm tốt lắm. Chỉ thế thôi đúng không?”
“Chưa đâu,” McLoughlin nói. “Cô sẽ vui lòng mở khoá két cho tôi chứ?”
Cô giật mình nhìn anh. “Sao anh lại nghĩ tôi có một cái két?”
Anh bước đến bên chiếc lò sưởi ốp gỗ sồi, ấn lên phần cạnh của tấm ốp

trung tâm và trượt nó ra sau. Mảng kim loại xanh xỉn của một chiếc két âm
tường với tay cầm và phần khoá bằng crôm lộ ra. Anh liếc về phía Friar và
Jansen. “Tôi tìm thấy thứ này trong thư phòng sáng nay,” anh nói. “Rất gọn
nhỉ?” Anh không thể không nhìn cô và cảm thấy choáng váng trước nỗi
hoảng sợ của cô, dù chỉ thoáng qua.

Cô bước trở lại bàn, cố suy nghĩ cho mạch lạc. Cô luôn tin Phoebe là

người có óc phán đoán tốt hơn về nhân cách con người, nhưng Diana đã
đúng khi nói cần cảnh giác trước McLoughlin.

“Cô vui lòng mở nó ra chứ?” McLoughlin hỏi lại lần nữa.
Anne lấy một bao thuốc lá còn nguyên từ một cây thuốc có tổng cộng hai

trăm điếu trong ngăn kéo trên cùng và xé lớp vỏ. Trung sĩ kiên nhẫn quan
sát cô trong im lặng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.