HẦM TRỮ ĐÔNG - Trang 142

Đúng lúc đó, điện thoại reo. Phoebe nhấc máy lên và lắng nghe. “Miễn

bình luận,” cô nói và gác máy. Vài giây sau, điện thoại lại đổ chuông.

Benson và Hedges nhảy cẫng xung quanh, ve vẩy đuôi và sủa váng lên, như
thể chuyến đi dạo này quả là dịp hiếm có. Jonathan xuyên về phía vạt rừng
giữa điền trang và khu nông trại, thi thoảng lại quăng một cành cây ra xa để
chơi cùng lũ chó. Hướng ấy chạy qua hầm trữ đông. Cậu chán nản nhìn
theo hai con chó đang lao về phía đó, rên rỉ và cào cào bên ngoài cánh cửa
niêm phong. Cậu đi tiếp, thi thoảng dừng bước để quay lại và quan sát con
đường vừa đi qua, rồi huýt sáo gọi lũ chó chạy theo.

Khi đến cây sồi già hai trăm tuổi vẫn đứng một mình uy nghi giữa rừng,

Jonathan cởi áo khoác, ngồi xuống, ngả lưng vào một vết lõm tự nhiên trên
lớp vỏ sần sùi. Cậu ngồi đó khoảng nửa giờ, nghe ngóng và quan sát. Cho
tới khi đã yên tâm rằng ngoài lũ chó và đám thú hoang, không ai nhìn thấy
việc mình sắp làm, cậu mới đứng dậy, lấy phong bì trong túi ra, thả nó qua
một rãnh nhỏ vào trong hốc của thân sồi đồ sộ. Chỉ có Jane, người vẫn theo
phe cậu khi chơi trò kết lá làm áo giáp hồi còn nhỏ mới biết cái hốc bí mật
này.

Jonathan huýt sáo gọi lũ chó đang chạy lang thang và trở lại ngôi nhà.

“Mẹ có thể nói chuyện với con không, cưng?”

Đang đi được nửa cầu thang lên phòng ngủ, Elizabeth miễn cưỡng quay

lại nhìn mẹ mình. “Dạ được.” Cô gái vừa từ nhà sau trở về, mệt lử và cáu
kỉnh. Sự khó chịu dù không nói ra của Molly trước cuộc lục soát khiến cô
phiền muộn.

“Nếu bây giờ không tiện thì để sau vậy.”
Elizabeth chầm chậm quay xuống cầu thang. “Có chuyện gì không ổn

ạ?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.