HẦM TRỮ ĐÔNG - Trang 169

và nói rằng hắn không tới chỗ hẹn. Tôi nghĩ nếu mình không làm thế, mọi
người sẽ thấy bất thường.”

“Vì sao cô không kể sự thật với cảnh sát?”
“Anh có làm thế không, trung sĩ, khi đứa con đang hoảng loạn cực độ

của anh là nhân chứng duy nhất? Tôi sẽ không để con bé bị thẩm vấn, cũng
như không thể cho cảnh sát cơ hội gán cho mình động cơ giết người trong
khi rõ ràng tôi chẳng làm gì cả. Con bé đã phải điều trị tâm lý hàng năm
ròng vì những chuyện đã xảy ra. Khi nó bắt đầu mắc chứng biếng ăn, chúng
tôi đều tưởng mình sắp mất con bé. Giờ tôi nói với anh cốt chỉ để bảo vệ
con bé khỏi phải chịu đựng thêm nữa mà thôi.”

“Cô có suy đoán nào về chuyện đã xảy đến với chồng mình không?”
“Không. Tôi lúc nào cũng hi vọng hắn tự sát, nhưng thành thật mà nói,

tôi nghĩ hắn không đủ can đảm. Hắn thích gây tổn thương cho người khác
nhưng lại không thể chịu đựng bất cứ đau đớn nào.”

“Vì sao hắn bỏ trốn?”
Cô không trả lời ngay. “Tôi quả thật không biết,” cuối cùng cô lên tiếng.

“Tôi vẫn thường xuyên nghĩ về điều đó. Tôi nghĩ, có lẽ lần đầu tiên trong
đời, hắn đã biết sợ.”

“Sợ điều gì? Sợ cảnh sát? Hay sợ bị khởi tố?”
Phoebe mỉm cười, nhưng không trả lời.
McLoughlin mân mê tách trà của mình. “Ai đó đã cố giết cô Cattrell,”

anh nói. “Con gái cô nghĩ đó là Maybury. Có khi nào hắn đã quay lại
không?”

Phoebe lắc đâu. “Không, trung sĩ ạ, David sẽ chẳng bao giờ quay lại

đâu.” Cô nhìn thẳng vào mắt anh và gạt một sợi tóc đỏ khỏi trán. “Hắn biết
nếu làm thế, tôi sẽ giết hắn. Tôi là người duy nhất hắn sợ.”

Walsh đang vô cùng cáu kỉnh. Ông ngồi trên ghế bành của Anne và quan
sát một cảnh sát chụp lại các dấu vết bên ngoài khung cửa sổ kiểu Pháp đã

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.