HẦM TRỮ ĐÔNG - Trang 184

“Đương nhiên là tôi hiểu.” Vẻ hài hước nhảy nhót trong đôi mắt đen của

Anne khiến anh muốn ôm chầm lấy cô. “Tôi có thể làm nhiều việc một lúc
đấy, anh biết không.” Cô trầm tư suy nghĩ. “Giờ tôi nhớ ra rồi. Lúc ấy, anh
đang dạy tôi phải sống cuộc đời mình ra sao.” Cô nhìn anh vẻ buộc tội.
“Anh không có quyền, McLoughlin ạ. Miễn là tôi có thể tự sống cuộc đời
mình, đó mới là điều quan trọng.”

Anh mở những đầu ngón tay của cô lên và vuốt nhẹ qua bờ môi anh.

“Tôi đang học đây. Hãy cho tôi thời gian. Em còn nhớ gì nữa không?”

“Tôi chạy về phòng,” cô cố gắng tập trung. “Tôi mở cửa sổ, tôi nhớ là

thế. Và rồi,” cô nhíu mày. “Tôi nghĩ mình đã nghe thấy gì đó.”

“Ở đâu?”
“Tôi không nhớ.” Trông cô có vẻ lo lắng. “Rồi chuyện gì xảy ra?”
“Ai đó đánh vào gáy em.”
Cô ngạc nhiên thấy rõ. “Tôi không nhớ.”
“Tôi thấy em nằm dài trong phòng.”
Một bàn tay nặng nề đập xuống vai McLoughlin khiến anh nhảy dựng

lên.

“Anh không có quyền đặt câu hỏi với cô ấy, trung sĩ ạ.” Nữ y tá trưởng

giận dữ nói. “Gọi bác sĩ Renfrew cho tôi,” bà nói với một y tá trong hành
lang. “Ra ngoài,” bà bảo McLoughlin.

Anne nhìn bà y tá với vẻ hoảng loạn và bám chặt vào tay McLoughlin.

“Anh dám bỏ đi xem,” cô thều thào. “Tôi đã nhìn thấy bà ta trong Chiến
tranh thế giới

*

và bà ta không thuộc phe đồng minh đâu.”

McLoughlin quay lại và giơ tay lên vẻ bất lực.
“Có gì đó mà tôi nên ghi nhớ không?” Cô hỏi anh. “Tôi không muốn

khiến thanh tra rối trí.”

Đôi mắt anh thêm phần dịu dàng. “Không, Cattrell ạ. Em chỉ cần tập

trung vào việc hồi phục sức khoẻ thôi, còn cứ để việc đó cho tôi.”

Cô chớp mắt mơ màng. “Tôi sẽ làm thế.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.