HẦM TRỮ ĐÔNG - Trang 192

Đã thức trắng suốt ba đêm, McLoughlin xoa mạnh hai mắt. “Theo dõi sát

sao điền trang Streech. Tôi đề nghị mỗi phiên trực cần ít nhất hai người. Tổ
chức thêm một đợt rà soát khắp khu đất nữa, nhưng tập trung vào khu vực
gần điếm canh. Và, cuối cùng, hãy tạm gác Maybury sang một bên, tập
trung vào hướng Thompson.”

“Với Goode là kẻ tình nghi số một?”
McLoughlin cân nhắc trong chốc lát. “Tất nhiên, chúng ta không thể bỏ

qua khả năng ấy, nhưng có vẻ vô lý.”

Walsh khẽ chạm vào cái mũi đau nhức của mình. “Còn tôi thì thấy rất có

lý đấy, chàng trai.”

Bà Thompson tiếp đón họ với vẻ mặt của một người đã phải chịu đựng nỗi
thống khổ từ lâu và mời họ vào căn phòng sạch sẽ nhưng vô vị.
McLoughlin có cảm giác vừa du hành ngược thời gian, như thể những ngày
vừa rồi chưa hề xảy ra và họ lại sắp bắt đầu một cuộc nói chuyện tương tự,
theo cách tiếp cận tương tự, và cho ra kết quả tương tự. Walsh đưa đôi giày
ra, dù không còn đặt trong cái túi nhựa nữa, nhưng trên đó lưu lại một lớp
bột mờ, kết quả từ nỗ lực lấy dấu vân tay dù thất bại của bên giám định.
Ông đặt chúng lên bàn trà để bà ta nhìn thấy.

“Bà bảo đây không phải là giày của ông nhà, đúng không bà

Thompson?” Ông nhẹ nhàng khiển trách.

Hai tay bà ta sờ soạng tìm cây thánh giá trên ngực. “Tôi đã bảo thế à?

Nhưng rõ ràng chúng là giày của Daniel rồi.”

Walsh thở dài. “Thế tại sao bà lại nói với chúng tôi là không phải?”
Những giọt nước mắt dâng đầy trong đôi mắt người phụ nữ và lăn dài

xuống hai bên má. “Quỷ dữ đã thì thầm bên tai tôi.” Mấy ngón tay bà ta lại
lần xuống hàng cúc trên sơ mi.

“Xin Chúa ban sức mạnh cho con,” Walsh lẩm bẩm.
McLoughlin đứng phắt dậy và bước về phía điện thoại trong góc phòng.

“Trấn tĩnh lại đi, bà Thompson,” anh đanh giọng. “Nếu không tôi sẽ gọi xe

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.