HẦM TRỮ ĐÔNG - Trang 193

cấp cứu và đưa bà đến bệnh viện.”

Bà ta lả xuống ghế như thể vừa ăn tát.
Walsh giận dữ chau mày với McLoughlin. “Đây có phải đôi giày ông

Thompson đã đi vào ngày ông ấy biến mất không?”

Bà Thompson quan sát thật kĩ. “Không,” bà nói.
“Bà chắc chứ? Hôm trước bà khẳng định ông ấy chỉ có duy nhất một đôi

giày màu nâu và ông ấy đã đi vào hôm mất tích mà.”

Mí mắt bà ta chớp loạn lên. “Vậy ư?” Bà ta thở dốc. “Thế thì lạ lùng quá.

Lần trước, tôi cảm thấy mình không được khoẻ cho lắm. Daniel yêu những
đôi giày nâu. Ông ấy có nhiều giày màu nâu lắm.” Bà phẩy tay. “Không
phải, đây là đôi ông ấy đã tặng cho lão già lang thang.”

Walsh nhắm mắt lại. Giả thuyết chống lại Diana vốn đã lung lay giờ càng

có nguy cơ bị bẻ gãy. “Lão già lang thang nào vậy?” Ông gặng hỏi.

“Chúng tôi không hỏi tên ông ta,” bà Thompson nói. “Ông ta đến trước

cửa cầu xin. Đôi giày nằm ngay trên bậc thềm cầu thang và Daniel đem cho
luôn.”

“Đó là khi nào?”
Bà Thompson rút khăn tay chấm lên mắt. “Trước hôm ông ấy bỏ đi. Tôi

nhớ rõ. Daniel là một vị thánh, ông biết đấy. Dù đang phải vật lộn với
những mối âu lo của mình, ông ấy vẫn dành thời gian quan tâm đến một
người lang thang.”

Walsh lấy vài tờ giấy từ cặp ra và lật giở. “Bà khai báo ông nhà mất tích

vào ngày 25 tháng Năm,” ông nói. “Vậy là lão già lang thang đến đây vào
hôm 24?”

“Hẳn là như vậy rồi,” bà ta nói qua hàng nước mắt.
“Lúc đó là mấy giờ?”
Bà ta lộ vẻ bất lực. “Ồi, tôi làm sao mà nhớ được. Thời điểm nào đó vào

ban ngày.”

“Sao chồng bà lại ở nhà vào ban ngày, bà Thompson?” McLoughlin hỏi

khi nhìn cuốn sổ ghi chép của anh. “24 là thứ Tư. Ông ấy không ở chỗ làm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.