HẦM TRỮ ĐÔNG - Trang 194

sao?”

Bà Thompson bĩu môi, giọng hằn học. “Công việc kinh doanh gớm

ghiếc. Tất cả những lo nghĩ của Daniel đều từ đó mà ra. Nào có phải lỗi của
ông ấy, cậu biết đấy. Mọi người trông đợi quá nhiều ở Daniel. Ông ấy
không thể cứ thế mà lao vào chỗ chết được,” bà ta yếu ớt thừa nhận.

“Bà có thể mô tả lão già lang thang kia được không?” Walsh hỏi.
“Ồ, được chứ,” bà ta nói. “Lão ta có thể sẽ giúp được các ông, tôi đảm

bảo đấy. Một người đàn ông mặc quần hồng và đội chiếc mũ cũ nát màu
nâu.” Bà ta nhớ lại. “Khoảng sáu mươi, tôi đoán vậy, không có nhiều tóc
lắm và bốc mùi kinh khủng. Lại còn say khướt nữa.” Bà ta ngừng lại, như
thể vừa sực nhớ ra gì đó. “Nhưng chắc cảnh sát đã tìm được lão rồi đúng
không? Chứ không làm sao các người lại có đôi giày này?”

Walsh cầm chúng lên và lật ngược lại. “Bà bảo ông nhà không có liên hệ

gì với các cô ở điền trang Streech, thế nhưng một trong số họ, cô Goode, đã
đầu tư vào công việc kinh doanh của ông nhà.”

Gương mặt bà ta tối sầm lại. “Tôi không hề biết.”
“Goode khai rằng đã gặp bà,” Walsh tiếp tục.
Bà ta im lặng một lúc lâu. “Có thể, tôi nhớ có nói chuyện với ai đó tên

như vậy ấy ba hoặc bốn tháng trước trên phố. Daniel bảo cô ta là một khách
hàng.” Mắt bà ta ánh lên sắc lẻm. “Người phụ nữ tóc vàng ngả đồng, ăn
mặc diêm dúa, điệu bộ lả lơi.”

“Phải,” Walsh lên tiếng, cảm thấy cách mô tả này tuy vớ vẩn nhưng thú

vị.

“Cô ta gọi cho tôi,” bà Thompson tiếp tục, cắn môi ra chiều chê trách.

“Vì muốn biết Daniel đang ở đâu. Tôi bảo cô ta tự đi mà lo việc của mình
ấy.” Bà ta nhìn xoáy vào viên chánh thanh tra và trừng mắt lên như thần
rắn. “Có phải cô ta có liên quan đến việc Daniel mất tích không?”

“Chúng tôi có kiểm tra sổ sách của chồng bà,” McLoughlin nói nhanh.

“Chúng tôi đã ghi lại những điểm không nhất quán. Điều đó khiến chúng
tôi rất thắc mắc.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.