HẦM TRỮ ĐÔNG - Trang 20

gì trong hầm trữ đông của cô Maybury, hả trung sĩ? Và cái gì hoặc có lẽ là
con gì, đã ăn nó?”

McLoughlin lại rên lên và mò tìm khăn tay.
Hạ sĩ Williams đã lấy lời khai của cô Maybury, cô Goode và cô Cattrell.

Giờ cậu đang nói chuyện với Molly Philips ở trong bếp. Không hiểu sao, bà
ta cứ cố tình tỏ ra bất hợp tác. Cậu tức tối nghĩ đến mấy đồng nghiệp giỏi
vơ việc nhàn nhã về mình. Với vẻ thỏa mãn ra mặt, họ theo Fred Phillips
xuống vườn, cùng những người mới đến và đủ loại vật dụng linh tinh. Lúc
nhìn thấy gương mặt Andy McLoughin khi chạy ra từ hầm trữ đông,
Williams vô cùng tò mò muốn biết chuyện gì đang diễn ra ở đó. Dây thần
kinh của McLoughlin được rèn từ thép Scotland, vậy mà giờ trông anh ta rã
rời như một con chó đói.

Williams miễn cưỡng quay trở lại công việc của mình. “Vậy thời điểm

đầu tiên bà biết về cái xác chính là lúc cô Goode gọi điện cho cảnh sát phải
không?”

“Thế thì sao? ”
Cậu tức tối nhìn bà ta. “Lúc nào bà cũng trả lời bằng cách hỏi lại à? ”
“Thỉnh thoảng. Đó là việc của tôi.”
Williams là kiểu thanh niên luôn khiến người ta nhận xét: ‘ Cảnh sát

càng ngày càng trẻ tuổi nhỉ! ’ Cậu liền đổi sang chiến lược dỗ dành từng
hiệu quả đôi ba lần trong quá khứ: “U à, nghe này…”

“Đừng có gọi tôi là u,” Molly hằn học cắt ngang. “Cậu không phải con

tôi. Tôi không có con.” Bà quay lưng về phía cậu và luôn tay thái cà rốt cho
vào xoong. “Cậu phải biết xấu hổ chứ. Mẹ cậu sẽ nói gì hả? Bà ấy là người
duy nhất cậu được phép gọi như thế.”

Con bò già cấm cảu, cậu nghĩ. Nhìn đôi vai gầy và ủ rũ kia, cậu đoán vấn

đề của bà ta là chưa được lão chồng già tẩn cho một trận đến nơi đến chốn.
“Tôi thậm chí còn chẳng biết bà ấy là ai nữa. ”

Molly khựng lại trong giây lát, con dao giơ cao, rồi bà tiếp tục thái,

nhưng không nói gì.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.