HẦM TRỮ ĐÔNG - Trang 212

“Quà gì vậy?”
“Một con gấu bông nhỏ. Hồi bé, cháu từng sưu tập gấu bông. Khi ông ta

xong xuôi…” cô bé tóm lược những gì đã xảy ra trong năm từ ngắn ngủi,
“… ông ta vuốt tóc cháu và nói xin lỗi. Cháu hỏi vì sao trước đó ông ta
chưa bao giờ xin lỗi. Đúng lúc ấy mẹ bước vào và câu hỏi kia mãi mãi
không được trả lời.” Cô bé bỗng chốc im lặng và nhìn chằm chằm vào tay
mình.

Anh chờ đợi nhưng Jane vẫn im lặng, vài phút sau anh đành hỏi.

“Chuyện gì xảy ra tiếp theo?”

Cô bé cười buồn. “Thật sự cũng không có gì. Họ chỉ nhìn nhau tưởng

như tới vài tiếng đồng hồ. Cuối cùng, ông ta xuống giường và kéo quần
lên.” Giọng cô bé lạnh tanh. “Cứ như một vở hài kịch rẻ tiền ở rạp
Whitehall vậy. Cháu vẫn nhớ gương mặt mẹ lúc ấy. Đông cứng, y như
tượng. Trông mẹ bợt bạt, trừ vết bầm tím trên mặt vì bị ông ta đánh hôm
trước. Mẹ chỉ cử động khi ông ta đã rời khỏi phòng. Mẹ nằm xuống bên
cạnh và ôm cháu. Hai mẹ con cứ nằm như vậy cả đêm. Đến sáng thì ông ta
đã đi mất.” Cô bé nhún vai. “Nhà cháu chẳng bao giờ gặp lại ông ta nữa.”

“Mẹ cháu có nói gì với ông ta không?” Anh hỏi.
“Không. Mẹ không cần làm thế.”
“Sao lại không?”
“Chú biết ‘ánh mắt đằng đằng sát khí’ rồi đấy.” Anh gật đầu. “Ánh mắt

đó như thể được khắc trên gương mặt mẹ vậy.” Cô bé cắn môi. “Chú nghĩ
sao?”

Cô bé khiến anh bất ngờ, tới nỗi suýt buột miệng, chú nghĩ mẹ cháu đã

giết ông ta, nhưng anh chỉ hỏi. “Về chuyện gì cơ?”

Cô bé tỏ ra thất vọng. “Chuyện hiển nhiên quá mà. Cháu cứ hi vọng chú

cũng cảm thấy tương tự.” Trên gương mặt gầy gò hiện rõ nỗi mong ước
mãnh liệt, về một chuyện gì đó anh không sao hiểu nổi.

“Chờ đã,” anh nghiêm nghị nói. “Cho chú một phút để suy nghĩ. Cháu

biết rõ câu chuyện ấy. Nhưng chú thì mới nghe lần đầu.” Anh nhìn những
ghi chú của mình và bắt não hoạt động hết công suất để tìm ra điều Jane

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.