HẦM TRỮ ĐÔNG - Trang 220

19

Điện thoại réo vang trên bàn làm việc của McLoughlin vào sáng hôm sau.

“Đồ khốn nhà cậu, Andy. Tôi đã có manh mối về lão già lang thang cho

cậu rồi,” bạn anh ở Southampton nói. “Một trong các trung sĩ tuần tra đã
nhận ra lão theo mô tả đó. Có vẻ anh ta đã đón lão già vào khoảng một tuần
trước và đưa lão đến một trung tâm bảo trợ ở đường Shirley. Không đảm
bảo lão vẫn còn ở đấy nhưng tôi sẽ cho cậu địa chỉ. Cậu có thể tự mình
kiểm tra. Lão tên là Wally Ferris và thường xuyên xuất hiện ở đây suốt mùa
hè. Trung sĩ Jordan biết lão nhiều năm rồi.” McLoughlin viết địa chỉ: Trung
tâm bảo trợ Cổng Thiên Đường, và cảm ơn bạn. “Cậu nợ tôi một lần đấy,”
người ở đầu dây bên kia vui vẻ nói và cúp máy.

Cổng Thiên Đường là một ngôi nhà kiểu Victoria to lớn và biệt lập, rõ

ràng rất được ưa chuộng trong thời kì trước, khi các loại xe gắn máy chưa
ra đời, nhưng giờ có vẻ không còn phổ biến bởi đường phố đông người
nhộn nhạo trước mặt tiền.

Wally Ferris chẳng có gì giống với mô tả McLoughlin gửi đi, ngoại trừ

độ tuổi và chiều cao. Lão trông rất sạch sẽ. Hai má được kì cọ đến đỏ hồng,
ăn mặc là lượt chỉnh tề với chiếc áo trắng, quần đen và đôi giày lịch sự. Lão
ta trông giống một nam sinh lớn tuổi vào ngày đầu tiên đến lớp thì đúng
hơn. Họ gặp mặt trong phòng khách và Wally ra hiệu về phía một chiếc
ghế.

“Ngồi xuống đi,” lão nói.
McLoughlin tỏ rõ vẻ thất vọng. “Thôi khỏi cần,” anh đáp. “Nói thật, tôi

không nghĩ ông là người tôi cần tìm.”

Wally cũng nhanh chóng đổi ý và lao bước về phía cửa. “Càng nhàn cho

tôi, con giai ạ. Tôi không thoải mái với đám nhặng xanh các cậu, và đó nà

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.