HẦM TRỮ ĐÔNG - Trang 224

McLoughlin băn khoăn không biết nên hỏi câu kế tiếp thế nào. “Và ở đó

trống không, chỉ có chồng gạch mà ông vừa nhắc đến thôi đúng không?”

“Cậu muốn ám chỉ điều gì?”
“Không có gì. Tôi chỉ muốn hình dung rõ ràng thôi.”
“À ừ. Trống không, chẳng có gì cả.”
“Vậy sáng hôm sau thì sao?”
“Đi noanh quanh cho đến giờ ăn trưa, phải không nhỉ?”
“Ở trong hang à?”
“Không. Trong rừng. Đẹp và yên tĩnh. Rồi tôi đói cồn cào, niên nhảy qua

tường và tìm xem có thứ gì ăn không.” Lão đã gõ cửa vài nhà, nhưng
không thành công lắm.

“Sao ông không lấy tiền mua gì đó?” McLoughlin hỏi, như bị thôi miên.
Wally tỏ vẻ khinh miệt. “Tha cho tôi đi. Sao phải trả tiền cho thứ được

mời miễn phí chứ. Chỉ có rượu nà họ không cho thôi. Dù gì, tôi cũng chẳng
còn nại nhiều tiền, thật đấy.”

Lão tìm thấy một khu nhà ở ngoại ô Streech nơi “một con dơi già” đã

cho lão một cái sandwich. Khu cư xá, McLoughlin thầm nghĩ. “Ông có thử
hỏi ai khác không?” Anh hỏi.

“Một cô gái trẻ đuổi tôi đi. Giời biết, tôi cũng thông cảm cho cô ả. Có cả

tá nhãi con kêu gào trong phòng khách.” Thế là lão rời Streech như một kẻ
thất bại và bắt đầu đi men theo con đường. Sau khoảng một giờ, lão đến
một ngôi làng khác. “Chịu không nhớ tên, con giai ạ, nhưng có đến một nhà
cha sở. Núc nào tiếp xúc với cha sở cũng dễ chịu cả.” Lão gợi lòng thương
cảm nơi người vợ và thuyết phục bà ta cho mình một tách trà cùng vài cái
bánh. “Người phụ nữ bé nhỏ tốt bụng, nhưng mộ đạo quá đáng. Các gia
đình cha sở bao giờ cũng thế đấy. Cậu nuôn có đồ để ăn, nhưng đổi nại, cậu
phải nghe một bài giảng đạo nê thê. Tôi chạy nuôn.” Trời lại đổ mưa. “Thời
tiết thật kì cục. Nóng như thiêu đốt, nhưng thi thoảng nại có dông. Cậu biết
kiểu đó mà. Mưa to nắm, tôi nhớ thế. Chớp giật và sấm ì ùng.” Lão phải
ngó quanh để tìm chỗ trú. “Chẳng có chỗ nào cả. Chỉ toàn những ngôi nhà

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.