HẦM TRỮ ĐÔNG - Trang 227

McLoughlin nhét cuốn sổ vào túi áo. “Thông tin ông cung cấp rất hữu

ích, Wally ạ.”

“Vậy ư?”
McLoughlin gật đầu.
“Tiền của tôi đâu?”
McLoughlin rút tờ mười bảng khỏi ví và kẹp nó giữa những ngón tay.

“Nghe tôi này, Wally. Bây giờ, tôi sẽ giữ lời và đưa ông mười bảng, nhưng
tôi muốn ông ở lại đây thêm một đêm. Nếu ông chịu làm thế, tôi sẽ trở lại
vào sáng mai với mười bảng nữa, tổng cộng là hai mươi bảng.” Anh giơ tờ
tiền ra. “Đồng ý không?”

Wally đứng dậy và vồ lấy, cẩn thận giấu tờ tiền sâu trong áo. “Có tin

được cậu không thể, con giai?”

“Tôi sẽ viết giấy ghi nợ cho, nếu ông muốn.”
Wally định khạc nhổ ra thảm nhưng rồi suy nghĩ lại. “Cũng chả mấy tác

dụng với tôi,” lão nói. “Thôi được, con giai, thoả thuận thế nhé. Nhưng nếu
cậu không trở nại, tôi chuồn đấy.” Mắt lão nhíu lại. “Nhớ đừng kể với bà
giám đốc. Tôi đã hoàn thành hết mọi việc của tuần này rồi. Chả biết khi nào
họ mới chịu để tôi yên nữa.”

McLoughlin cười khùng khục. “Yên tâm, tôi sẽ không tiết lộ bí mật của

ông đâu, Wally ạ.”

“Tôi đã lần ra được mối liên hệ đó rồi,” McLoughlin nói với Walsh, và thấy
mắt ông loé lên nét mỉa mai. “Khi đánh dấu các hộ gia đình báo cáo đã nhìn
thấy lão già lang thang.” Anh chỉ vào những dấu cộng màu đỏ trên tấm bản
đồ trước mặt họ. “Nếu anh còn nhớ, Nick Robinson nhận được hai báo cáo.
Một là từ người phụ nữ ở nhà Clementine, bảo rằng lão già lang thang đi
ngang qua nhà bà ta và đến chỗ quán rượu, đồng nghĩa với việc lão ta phải
đi từ hướng Winchester đến đây. Kế tiếp là từ chủ quán rượu, nói rằng lão
đã ở lại quán cho đến lúc đóng cửa rồi thong thả men theo mạn khuất gió
của bức tường vòng quanh điền trang, nói cách khác là hướng thẳng về phía

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.