một người đưa thư trong nhiều năm liền, và ở đây chính là anh chủ quầy
hàng kiêm bưu điện gần nhà thờ. Những lá thư của bà hẳn sẽ trở thành chủ
đề bàn tán của anh ta trong vòng vài tháng đấy. Anh ta sẽ săm soi từng lá
một với hi vọng trở thành người đầu tiên biết được tin tức về Daniel. Bà sẽ
không thuyết phục được chúng tôi rằng chồng bà vẫn còn sống bằng việc
vẽ ra những lá thư đâu, bà Thompson ạ.”
Bà Thompson liếc qua anh đến chỗ nữ cảnh sát đang lục tìm tủ búp phê.
“Cứ hỏi người đưa thư đi, trung sĩ. Cậu sẽ biết tôi đang nói thật.” Bà ta nói
với giọng chân thành, nhưng ánh nhìn vẫn mang vẻ điềm tĩnh và tính toán
chẳng kém gì những lần anh từng thấy trước đây. “Nếu tôi biết cậu nghĩ gì,
hẳn tôi đã kể về lá thư ngay lần đầu tiên cậu đến đây rồi."
McLoughlin đứng dậy và tiến lại chỗ bà ta, hai cánh tay chống lên thành
ghế. “Vì sao bà lại tỏ ra choáng váng như thế khi nghe về cái xác trong hầm
trữ đông? Nếu bà biết ông Thompson còn sống, điều đó chẳng có ý nghĩa gì
với bà cả.”
“Gã đàn ông này đang hăm doạ tôi,” bà quát lên với Walsh. “Tôi không
thích thế.” Bà ấn mình sâu hơn vào chiếc ghế.
“Lùi lại, Andy.”
“Rất vui lòng.” Không một lời cảnh báo, anh ngoắc tay vào dưới tay bà
ta và đột ngột lùi lại. Bà ta bật khỏi ghế như nắp chai champagne, rồi cố
giằng tay ra và hung bạo đánh anh. Anh tóm lấy cánh tay đang vung vẩy
đó, tránh được một cú đánh từ cánh tay kia và cảm thấy một bãi nước bọt
nhơm nhớp dây trên má mình. “Cái ghế, thưa sếp,” anh hô lên. “Bà ta giấu
gì đó.”
“Biết rồi.”
McLoughlin vừa túm chặt cả hai cánh tay người phụ nữ vừa uốn mình
tránh những cú đá. “Này mấy cậu kia,” anh giận dữ hét lên. “Bà ta đang
đánh tôi nhừ tử đây. Ai cầm còng tay thế, vì Chúa?”
“Thằng khốn!” Bà Thompson gào lên. “Thằng khốn chó chết!” Bà ta
khạc một bãi nước miếng và nhổ về phía anh. Nó văng trúng môi anh và
chảy cả vào miệng, khiến anh ghê tởm không chịu nối.