HẦM TRỮ ĐÔNG - Trang 273

mỉm cười hoà nhã. “Ngoại trừ đống sách và mấy bức tranh vẽ hai con tàu
của anh. Em sẽ không phản đối chứ? Em lúc nào cũng bảo chúng chỉ giỏi
tích bụi thôi mà.” Thế nên, chúng đã bị tống sang căn phòng thừa không
dùng đến, cùng với anh.

Đi được nửa cầu thang, anh bỗng cảm thấy day dứt lương tâm nên quay

lại. “Coi nào, thật đấy, em không cần rửa ráy gì đâu. Không cần thiết. Lúc
nào rỗi anh sẽ tự dọn.” Anh lại mỉm cười. “Sẽ làm hỏng lớp sơn móng tay
của em mất thôi.”

Miệng cô run run. “Jack với em, không ổn.”
Cô lao vào anh và vùi mái đầu thơm ngát vào lồng ngực anh. “Ôi, Andy,

em nhớ anh. Em muốn về nhà. Em muốn về nhà quá chừng.”

Sự lãnh đạm khủng khiếp bất thần xâm chiếm lấy anh, giống như sự lãnh

đạm mà một kẻ sắp chết đuối nhận thấy vào khoảnh khắc ngay trước khi
hắn buông xuôi. Đôi mắt anh nhìn vào khoảng không lưng chừng trên đầu
cô, tìm kiếm thứ gì đó để bấu víu. Nhưng không có gì cả. Anh ôm cô trong
thoáng chốc, rồi khẽ khàng gỡ mình ra. “Cứ về nhà,” anh nói. “Nơi này
cũng là nhà của em mà.”

“Anh không giận sao?”
“Không hề. Anh mừng lắm.”
Đôi mắt nhung huyền của cô sáng lên như những ánh sao. “Mẹ anh cũng

nói thế.”

Anh thầm nghĩ, những cọng rơm thì thật vô dụng với người sắp chết

đuối. Chỉ có khao khát sống mới đủ để giữ cái đầu vươn lên khỏi mặt nước.
“Anh đi tắm đã, rồi phải ra ngoài,” anh nói. “Anh sẽ gom đám sách và mấy
bức tranh vào ngày mai, có lẽ cả đĩa nhạc anh mua trước khi chúng ta kết
hôn nữa.” Anh liếc qua cửa phòng khách, nhìn về phía chiếc bàn cà phê
bằng crôm, tấm thảm màu yến mạch, những tấm rèm lưới và bộ sofa nhạt
màu thanh nhã. Anh nghĩ, chưa có ai sống ở đây bao giờ cả. Anh lắc đầu.
“Anh không cần thứ gì khác nữa.”

Kelly tóm lấy cánh tay anh. “Anh có giận.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.