HẦM TRỮ ĐÔNG - Trang 275

“Cô ấy là đoá hồng của anh,” anh nói. “đóa hồng đỏ, đoá hồng đỏ của
anh

*

.” Vốn đã nghe quá đủ thơ của Robert Burns đế căm ghét ông ta đến

suốt cuộc đời, Kelly cảm thấy trái tim mình bị bóp nghẹt lại vì hoảng sợ.

Phoebe lay vai Diana để đánh thức cô. “Chúng ta có khách,” cô thì thầm.
“Mình cần giúp đỡ.” Đâu đó trong bóng tối phía sau cô vẳng lại tiếng gầm
gừ của mấy con chó.

Diana liếc bạn qua khoé mắt. “Bật đèn lên,” cô ngái ngủ nói.
“Không, mình không muốn chúng biết là bọn mình còn thức.” Cô ấn

chiếc váy ngủ vào ngực cô bạn. “Thôi nào, cưng, dậy đi.”

“Cậu gọi cảnh sát chưa thế?” Diana ngồi dậy và lùa tay vào chiếc váy.
“Vô ích thôi. Lúc cảnh sát đến được đây thì mọi chuyện đã kết thúc.”

Phoebe bật đèn pin và chĩa xuống sàn. “Đi nào,” cô thúc giục. “Chúng ta
không có nhiều thời gian đâu.”

Dlana xỏ dép và bước theo. “Sao mấy con chó lại ở đây? Sao chúng

không ở ngoài? Còn McLoughlin đâu rồi?”

“Tối nay anh ta không đến.” Cô thở dài. “Đúng cái đêm chúng ta cần anh

ta nhất, thì anh ta không xuất hiện.”

“Thế cậu định làm gì đây?”
Phoebe nhấc khẩu súng từ chỗ cô để ngoài cửa phòng ngủ của Diana.

“Mình sẽ dùng cái này,” cô đi trước, bắt đầu tiến xuống tầng dưới, “và
mình không muốn bắn nhầm vào lũ chó. Nếu đám khốn nạn kia cố lẻn vào
thì sẽ đến lượt Benson và Hedges xử lý.”

“Lạy Chúa,” Diana lẩm bẩm. “Cậu không định giết ai đấy chứ?”
“Đừng ngốc thế.” Phoebe rón rén đì qua sảnh và vào phòng khách.

“Mình sẽ làm chúng sợ vãi linh hồn. Lần trước, chúng đã không làm gì
được mình. Nên lần này, chúng cũng không làm gì được mình đâu.” Cô ra
hiệu cho Diana nấp sau một bên tấm rèm, rồi tắt đèn pin, và đứng vào vị trí

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.