HẦM TRỮ ĐÔNG - Trang 29

“Tôi hỏi liệu cậu ta có nói đúng về cặp đôi nhà Phillips hay không. Cái tên
có gợi cho cậu điều gì không?”

“Không.”
“Tôi cũng thế. Điểm lại những gì ta có xem nào.” Walsh rút tẩu ra và lơ

đãng nhồi thuốc, bắt đầu cao giọng phân tích từng đều thu nhặt được, săm
soi kĩ càng như vạch lá tìm sâu.

McLoughlin lắng nghe nhưng chẳng có gì lọt vào tai. Đầu anh đau nhức,

mạch máu căng tức như sắp vỡ. Máu chảy rần rật khiến anh choáng vang.

Anh nhặt bút chì lên và quay nó, nhưng những ngón tay run run làm anh

phải thả bút xuống bàn, buộc mình tập trung tâm trí.

“Chúng ta nên bắt đầu từ đây, Andy?”
“Cái hầm, tất nhiên rồi. Đó là điểm mấu chốt. ” McLoughlin nhặt một

tấm ảnh chụp quang cảnh ngoài hầm và run rẩy giơ lên dưới ánh đèn.
“Trông như gò đất, người lạ làm sao biết được nó rỗng ruột cơ chứ?”

Walsh ghé răng cắn lấy chiếc tẩu, châm lửa lẳng lặng hút. Ông không trả

lời, chỉ cầm tấm ảnh và chăm chú nghiên cứu.

McLoughlin nhìn chằm chằm vào những bức ảnh chụp cái xác, giọng vô

cảm. “Liệu có phải Maybury không?”

“Còn quá sớm để kết luận. Webster đã quay về để kiểm tra hồ sơ y tế và

nha khoa rồi. Khốn nạn là chúng ta không thể so sánh dấu vân tay. Trước
đây, chúng ta không bới nổi dấu vân tay nào từ ngôi nhà vào thời điểm
Maybury biến mất. Dù có cũng không để làm gì. Cả hai bàn tay của cái xác
đều bị xé tơi tả cả rồi.” Walsh nhồi thuốc bằng đầu ngón tay cái. “Nhưng
David Maybury có một đặc điểm.”

Ngưng một lát, ông nói tiếp: “ Hắn khuyết hai ngón cuối bàn tay trái. Vì

tai nạn săn bắn.”

McLoughlin bắt đầu hứng thú. “Thế thì đúng rồi.”
“Có thể.”
“Cái xác không thể nằm đó suốt mười năm nay, sếp ạ. Bác sĩ Webster nới

nhiều khả năng là vài tháng mà thôi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.