HẦM TRỮ ĐÔNG - Trang 298

thoại, chánh thanh tra rất cộc cằn, nhưng có vẻ ông ta đã buông tha cho
chúng tôi rồi.”

Anh gật đầu. “Đúng vậy, các cô vô tội.”
“Có phải là tự tử không?” Phoebe hỏi.
“Tôi không nghĩ thế. Ông ta đãng trí rồi, chỉ còn nhớ được về Streech

thôi. Tôi nghĩ ông ta đã tự quay lại đây, và tìm nơi nào đó để chết.”

“Nhưng làm sao ông ta biết được vị trí hầm trữ đông?”
“Từ những tập tờ rơi chồng cô in ra. Nếu cô định mời chào du khách,

hiển nhiên ga ra sẽ là một nơi lý tưởng để phát tờ rơi rồi. Với tấm bản đồ
trên đó, K.C. còn biết khu vườn này rõ hơn cả cô.”

“Thật lạ khi ông ta vẫn nhớ sau chừng ấy thời gian.”
“Trí nhớ là thế đó,” Diana nói. “Người già nhớ từng chi tiết về thời thơ

ấu nhưng không thể nhớ họ đã ăn gì vào bữa sáng.” Cô lắc đầu. “Tôi chẳng
biết gì về ông ta, nhưng tôi luôn cảm thấy chua xót khi nghĩ đến những
chuyện đã xảy đến với cha mẹ của Phoebe cùng những lời dối trá của K.C.
sau đó. Tuy vậy,” cô nhún vai, “chết kiểu như thế, đơn độc và trắng tay. Rất
buồn. Nghe có vẻ ngớ ngẩn nhưng tôi ước gì ông ta không cởi quần áo.
Không hiểu sao, việc ông ta cởi quần áo lại khiến mọi chuyện tệ hơn, như
thế ông ra đang chỉ ra rằng, sống cũng chẳng để làm gì. Khi sinh ra chúng
ta trần trụi, và khi về với cát bụi chúng ta cũng trần trụi như thế mà thôi.
Tôi có cảm giác rằng, với ông ta, tất cả mọi thứ xảy ra giữa điểm đầu và
điểm cuối cuộc đời đều vô nghĩa.”

McLoughlin duỗi thẳng người. “Nếu là cô, tôi sẽ không quá đa cảm vì

chuyện này đâu. Chúng ta chỉ nghe được duy nhất Wally kể lại rằng, thi hài
đó trần truồng. Tôi nghĩ, có thể lão thấy xấu hổ nếu nói thật. Sẽ là khác biệt
lớn giữa việc lấy đi quần áo mà người khác không cần nữa và việc lột bỏ
quần áo trên một xác chết và trộm chúng.” Anh nhìn đồng hồ. “Còn gì khác
nữa không?”

“Chúng tôi muốn cảm ơn anh,” Phoebe nói.
“Vì cái gì?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.