HẦM TRỮ ĐÔNG - Trang 300

“Nhưng anh thích ông ấy phải không?”
Anh gật đầu. “Ông ta luôn tự chủ. Tôi rất thích ông ta.”
“Anh sẽ hợp tác với ông ấy chứ?”
“Tôi không nghĩ thế. Chai Đặc biệt của Paddy rất dễ nghiện.” Anh nhìn

cô qua mí mắt sùm sụp. “Sáng mai, Jon sẽ trở lại London. Thằng bé nhờ tôi
hỏi xem em có cần lấy lại những lá thư tình của mình không. Cậu ấy bảo có
thể cố lấy chúng ra trước khi đi.”

Cô nhìn bàn tay mình. “Anh có biết nơi thằng bé giấu chúng không?”
“Tôi biết chúng nằm trong kẽ nứt trên cây sồi già sau hầm trữ đông.

Thằng bé hơi lo lắng không biết có lấy lại được không nên định nhờ tôi
giúp một tay.” Anh quan sát gương mặt cô. “Tôi có nên làm thế không,
Cattrell?”

“Không. Cứ đế chúng nằm đó.” Cô ngẩng đầu lên nhìn anh. “Khi hồi

phục hoàn toàn, tôi sẽ lấy một chút xi măng và trét lên tất cả các kẽ nứt trên
cây để những thứ chết tiệt ấy sẽ chẳng bao giờ nhìn thấy ánh mặt trời nữa.
Tôi đã yêu cầu Jon giấu chúng - thằng bé là người duy nhất có mặt ở đó khi
Walsh đưa tôi đi - nhưng tôi mong thằng bé là người cuối cùng thấy chúng.
Ôi Chúa ơi, tôi đã ước gì chúng thực sự là những lá thư tình.” Cô bỗng im
lặng.

“Chúng là gì?”
“Những tấm ảnh.”
“Chụp David Maybury?”
Cô gật đầu.
“Sau khi Phoebe giết hắn?”
Cô lại gật đầu.
“Một trong những chính sách bảo hiểm nổi tiếng của em đúng không?

Tôi nghĩ vậy.”

Cô thở dài. “Tôi chưa bao giờ nghĩ chúng tôi sẽ thoát tội. Tôi lưu lại một

bản phòng trường hợp cái xác bị tìm ra và Phoebe cần biện hộ.” Gương mặt
cô sầu não. “Chính tôi đã tự chụp chúng. Những bức ảnh kinh khủng, vô

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.