HẦM TRỮ ĐÔNG - Trang 32

để thuyết phục cảnh sát rằng anh chồng đã lên kế hoạch trốn đi, vì rắc rối
về tiền bạc chẳng hạn. Hắn đã cuỗm hết và không để một xu nào cho vợ.
Nhưng cô ta làm ngược lại cứ bám lấy câu chuyện rằng một đêm nọ hắn vô
cớ bỏ đi, và không bao giờ quay lại. Chỉ thằng nào chết rồi mới biến mất
như thế.”

“Thật thông minh,” McLoughlin miễn cưỡng nói. “Cô ta khiến mọi

chuyện trở nên đơn giản, để anh chẳng có gì mà đào sâu cả. Thế vì sao anh
không buộc tội cô ta? Trước đây không cần tìm ra xác vẫn khởi tố được mà.

Kí ức của mười năm trước ào ạt tràn về thử thách lòng kiên nhẫn của

Walsh. “Chúng tôi không thể xâu chuỗi thành một vụ án được,” ông cáu
kỉnh. “Chẳng có bằng chứng nào bác bỏ câu chuyện ngu ngốc về người
chồng đột nhiên bỏ đi. Chúng tôi cần cái xác. Chúng tôi đã lật tung nửa
Hampshire để tìm các xác chết tiệt ấy.” Ông thoáng im lặng, rồi gõ gõ vào
tấm ảnh chụp hầm trữ đông đang nằm trên bàn. “Cậu đã đúng về chuyện
này.”

“Chuyện gì?”
“Đây chính là mấu chốt. Mười năm trước, chúng tôi đã xới tung cả

Streech, nhưng không một ai tìm tới đây. Đời tôi chưa từng thấy hầm trữ
đông, thậm chí còn không bao giờ nghe đến khái niệm đó. Đương nhiên, tôi
không hề biết công trình trông như gò đất chết tiệt này lại rỗng ruột. Làm
sao biết được? Không ai nói với tôi. Tôi nhớ mình còn đứng trên đó để xác
định phương hướng. Thậm chí còn dặn đồng nghiệp bới sâu vào những bụi
mâm xôi. Mâm xôi mọc dày như rừng.” Ông lại chùi ống tẩu vào tay áo rồi
mới nhét vào miệng. Nhựa thuốc dây ra vải tuất như những sọc đen. “Tôi
cá là cái xác của Maybury đã nằm trong hầm suốt thời gian đó.”

Tiếng gõ cửa vang lên. Phoebe bước vào, mang theo một khay sandwich.

“Hạ sĩ Wlniams nói rằng các ông đang đói. Tôi đã nhờ Molly chuẩn bị bữa
nhẹ.”

“Ồ cảm ơn cô Maybury. Đến đây và ngồi xuống đi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.