HẦM TRỮ ĐÔNG - Trang 46

nhìn Walsh, những mong lôi ông trở lại với cuộc thảo luận, vì McLoughlin
khiến cô thấy sợ. “Những người được ủy thác luôn đặt lợi ích của lũ trẻ lên
đầu, như yêu cầu trong di chúc.”

McLoughlin tỏ ra thích thú một cách thành thực. “Tôi bắt đầu cảm thấy

tội nghiệp cho cô Maybury. Có phải hai bên đều chẳng ưa gì nhau không?
Cô ấy và những người được ủy thác ấy?”

“Tôi không biết. Tôi chưa bao giờ hỏi Phoebe.”
“Họ là ai?”
Chánh thanh tra Walsh cười khùng khục, thằng nhóc này tự làm khó

mình rồi.

“Là cô Anne Cattrell và cô Diana Goode. Bản di chúc đó đã trao cho hai

quý cô đây kha khá trách nhiệm khi cả hai mới bước qua tuổi đôi mươi.
Chúng ta có một bản sao lưu trong hồ sơ,” ông nói với viên trung sĩ. “Đại tá
Gallagher hẳn là rất coi trọng hai cô nên mới giao phó tương lai các cháu
mình cho hai cô.”

Diana mỉm cười. Cô phải kể với Anne cách cô khiến McLoughlin tái mặt

mới được. “Đúng vậy,” cô nói. “Sao điều đó lại khiến ông bất ngờ đến
thế?”

Walsh mím môi. “Mười năm trước tôi thấy khá ngạc nhiên, nhưng lúc đó

tôi chưa gặp cô và cô Cattrell. Tôi nghĩ, khi ấy cô đang ở nước ngoài.” Ông
mỉm cười và có lẽ còn vừa nháy mắt. “Giờ thì tôi không thấy bất ngờ nữa
rồi.”

Diana nghiêng đầu. “Cảm ơn ông. Chồng cũ của tôi là người Mỹ. Khi

David biến mất, tôi đang ở Mỹ cùng chồng. Một năm sau đó, tôi ly hôn và
quay lại đây.”

Cô vẫn nhìn viên chánh thanh tra, nhưng cảm thấy tóc gáy dựng đứng

dưới ánh mắt săm soi của McLoughlin. Cô không muốn bắt gặp ánh mắt ấy
thêm lần nào nữa. “Đại tá Gallagher có biết về mối quan hệ của ba người
các cô không?” anh khẽ hỏi.

“Ý anh là tình bạn của chúng tôi?” Diana vẫn nhìn Walsh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.