HẠN CHÓT LÚC BÌNH MINH - Trang 109

khuy nào bị thiếu.” Cô giật dây để tắt đèn, đóng cửa tủ quần áo lại. “Vậy là
không phải của anh ta. Cái khuy thuộc về kẻ đã tới đây, đã nhai điếu xì gà,
đã nổi cáu với anh ta, và có thể – mà cũng có thể là không – là người thuận
tay trái.”

Họ hối hả quay trở lại bên trong. “Giờ chúng ta đã biết thêm hai chi

tiết nữa về hắn, Quinn. Anh có nhận ra điều đó không? Hắn mặc một bộ đồ
màu nâu hay nâu sẫm khi tới đây, và có một cái khuy bị bung ra hoặc bung
ra một nửa ở một bên ống tay áo khoác. Chúa ơi, nếu chúng ta là các thám
tử chuyên nghiệp, ai biết được chúng ta có thể làm gì với những thông tin
này? Hoặc có khi chỉ với một nửa chỗ đó thôi?”

“Nhưng chúng ta không phải.” Anh nói, nếm một thứ tưởng tượng nào

đó – không mấy dễ chịu – trên môi mình bằng đầu lưỡi.

“Tối nay chúng ta sẽ phải trở thành như thế.”

“Đây là thành phố lớn nhất trên thế giới.”

“Điều đó có thể khiến mọi việc dễ dàng hơn với chúng ta, thay vì

khiến nó khó khăn hơn. Nếu đây là một nơi nhỏ bé, nếu đây là một ngôi
làng như ở quê thì chúng sẽ biết rằng nguy cơ bị phát hiện là lớn hơn nhiều,
chúng sẽ nằm im, thận trọng đề phòng, và chúng ta sẽ không bao giờ có
thể... Nơi này quá lớn, và điều đó có thể sẽ khiến chúng cảm thấy an toàn,
điều đó có thể sẽ khiến chúng có cảm giác an toàn một cách sai lầm, chúng
có thể sẽ chẳng buồn ẩn nấp hay trốn tránh...” Cô ngừng lời và quan sát
biểu cảm trên mặt anh. “Sao chứ, đó là một cách nhìn nhận tình hình, phải
không nào? Đó là một cách.”

“À, chẳng ích gì đâu, Bricky.” Anh than thở. “Đùa bỡn với chính mình

thì có ích gì chứ? Nghe cứ như một câu chuyện cổ tích dành cho trẻ con,
nơi có thể dùng một câu thần chú để biến điều ta muốn thành hiện thực...”

“Đừng.” Cô nói với giọng nghèn nghẹn. “Đừng, làm ơn. Đừng khiến

tôi phải làm tất cả vì hai chúng ta...” Đầu cô cúi xuống.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.