HẠN CHÓT LÚC BÌNH MINH - Trang 118

Ông dược sĩ đi ra chỗ vòi nước và rót một ít vào cốc. Rồi ông ta đổ

vào thứ gì đó đùng đục từ một cái chai to và khuấy lên. Ông ta nhấc thìa lên
rồi đưa cho Quinn. “Uống thứ này đi.” Ông ta nói. “Mười cent.”

Món thuốc có mùi không đến nỗi nào, nhưng nom nó cứ như nước xà

phòng. Anh tự hỏi vị của nó sẽ ra sao.

“Đừng sợ, cứ uống đi.”

Anh không sợ món thuốc. Chỉ là anh muốn kéo dài thời gian hết mức

có thể.

Ông dược sĩ đang quan sát anh với vẻ sắc sảo. “Cậu không có vẻ gì là

đang hốt hoảng cả. Thực ra thì trông cậu có vẻ lơ đễnh.”

Quinn nhúng lưỡi vào món thuốc rồi vội vàng rụt lại. Anh nhanh

chóng khép lại cảnh khai màn được tạo ra khi anh đặt chân vào hiệu thuốc.
Tiếp tục là bằng lời nói. “Có thể nỗi muộn phiền của anh ta không giống
của tôi. Anh ta có vẻ hốt hoảng à?”

Ông dược sĩ lại tặc lưỡi với vẻ chua chát, lần này theo kiểu hồi tưởng.

“Chắc chắn anh chàng đó đang rất kích động. Anh ta không thể đứng yên.
Anh ta không ngừng đi từ đây ra cửa, ngó ra phố, rồi lại quay lại. Anh ta
không thể đứng yên được.”

Quinn đã có một khám phá thực sự. Anh nói, “Đợi đã.” Anh nhìn lên

hàng chai lọ ở tầng giá trên cùng để làm cho điều mình sắp nói thêm thuyết
phục. “Nghe có vẻ giống một người tôi quen.” Anh lại nhúng lưỡi vào
trong món thuốc lần nữa mà chẳng làm nó vơi đi chút nào. “Trông anh ta
thế nào?” Anh hỏi một cách chân phương.

“Lo lắng.” Ông dược sĩ tặc lưỡi.

Quinn tung ra một cái tên chọn bừa làm mồi nhử. “Tôi cá rằng đó là

Eddie. Trông anh ta thế nào?”

Lần này thì thành công. Ông dược sĩ cắn câu trước miếng mồi này, nó

đã được gài vào cuộc trò chuyện một cách thật mượt mà. “Một anh chàng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.