HẠN CHÓT LÚC BÌNH MINH - Trang 150

Anh ta đứng dậy cùng họ đi ra cửa, vẫn bận bịu nhai đầy một mồm

sandwich. Một chiếc sandwich có cái giá đắt đến thế.

Cô gái lại hôn anh ta.

“Và Harry này, anh đừng nhầm lẫn và khóa cửa trong nhé, chìa khóa

của em không mở được. Em không muốn phải bấm chuông và đánh thức
anh trong trường hợp anh đã ngủ rồi.”

“Đừng ra ngoài quá lâu đấy. Anh không muốn có chuyện gì xảy ra với

em đâu.”

Cô gái lại hôn anh ta lần thứ ba.

“Em đã hôn anh rồi.” Anh ta nói.

“Em không thể hôn anh thêm một lần nữa nếu em muốn sao?”

“Tất nhiên là có, nếu em muốn.” Anh ta đồng ý.

Bàn tay anh ta đã đưa lên nút thắt chiếc cà vạt và miệng ngoác rộng ra

ngáp khi nói mấy lời này.

Cô ta bật khóc ngay khi cánh cửa đóng lại. Khuôn mặt cô ta nhăn nhó,

nhưng chẳng có âm thanh nào phát ra. “Tôi đã nghĩ tôi sẽ gục ngã trước khi
chúng ta kịp ra khỏi căn hộ. Anh ấy mệt rồi, nếu không hẳn anh ấy đã nhận
ra điều đó trong mắt tôi. Tôi yêu anh ấy rất nhiều.”

“Bình tĩnh đi.” Bricky cộc cằn nói.

Họ xuống cầu thang, Bricky đi trước. Họ đi ra ngoài không gian xanh

thẳm tĩnh lặng ngoài phố.

Helen Kirsch đứng ở ngưỡng cửa, ngoái lại sau lưng. “Tôi không thể

quay lại đó được nữa, phải vậy không?” Cô ta cắn môi. “Tôi yêu cuộc sống
ở đó... với anh ấy. Chẳng có gì nhiều, nhưng ít nhất nó có anh ấy.”

“Vậy tại sao cô không giữ chặt lấy nó khi còn có nó?” Bricky lạnh

lùng nói. “Dẹp hết mấy cái lãng mạn đi. Tôi đã thực hiện phần thỏa thuận
của mình, giờ hãy đảm bảo là cô thực hiện phần của cô.” Cuộc đời thật

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.