HẠN CHÓT LÚC BÌNH MINH - Trang 152

“Tôi không biết anh ấy sẽ làm gì khi chỉ có một mình, không có tôi,

vào những ngày Chủ nhật. Đó là ngày nghỉ duy nhất của anh ấy. Giờ anh ấy
sẽ có cả ngày dài trong tay.”

Bricky nhìn đi chỗ khác. “Sao cô lại dính vào chuyện đó làm gì?” Cô

cộc cằn nói.

Đèn đỏ buộc họ dừng lại, và trong sự chờ đợi tĩnh lặng, tiếng rền rĩ

của động cơ nghe như tiếng tim ai đó đang đập.

Thêm những dãy nhà nữa. Thêm những ngọn đèn đường chập chờn

nữa lướt qua. New York là một thành phố thật rộng lớn, nhất là khi bạn
chạy xe dọc theo chiều dài của nó... tới điểm kết thúc cho mọi hy vọng.

“Cảnh sát các người nhanh thật”, Helen Kirsch nói. “Tôi vẫn luôn

nghe nói vậy, nhưng trước đây tôi chưa bao giờ tin vào điều đó, cho đến tận
lúc này.”

Cảnh sát chúng tôi, Bricky buồn bã nghĩ. Cảnh sát chúng tôi rất giỏi.

Giá mà được như vậy.

Cô gái đó, Helen Kirsch, bắt đầu khóc nhiều hơn. “Tôi không tin

chuyện đó. Anh ta không thực sự... Anh ta không thể...”

“Anh ta đã chết.” Bricky tàn nhẫn nói. “Thực sự đã chết.”

Âm thanh của những từ này dường như đã gây ra điều gì đó ở Helen

Kirsch. Cô ta bất thần cúi gục về trước, như thể bị một cơn đau dữ dội; cô
ta ôm mặt. Lần này thì những giọt nước mắt thực sự trào ra; nóng hổi và
nặng trĩu. “Tôi không cố ý!” Cô ta nghẹn ngào. “Tôi không cố ý! Ôi, tôi
không cố ý, tôi thề đấy!”

“Cô đã ở một mình trong phòng với anh ta, phải không?”

Cô thấy cô ta miễn cưỡng gật đầu giữa bóng tối lờ mờ trong xe.

“Cô có súng trên tay chứ?”

Cái gật đầu chậm chạp hơn, nhưng vẫn tới một lần nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.