HẠN CHÓT LÚC BÌNH MINH - Trang 153

“Cô có bắn anh ta không?”

“Khẩu súng tự nổ...”

“Chúng vẫn luôn thế. Thật tức cười là chúng luôn thế với những cô

nàng như cô. Luôn tự nhả đạn, và lại chính xác một cách chết tiệt. Anh ta
có gục xuống khi nó nhả đạn không? Trả lời tôi đi. Có hay không?”

“Có.” Cô ta rùng mình khi hồi tưởng lại. “Anh ta ngã xuống và kéo tôi

ngã theo. Tôi không thể vùng ra được trong cả một phút. Tôi vùng vẫy
thoát khỏi anh ta, rồi nhổm dậy và bỏ chạy.”

“Nhưng anh ta thì không. Có phải anh ta đã nằm đó sau khi ngã xuống

không? Có phải anh ta đã nằm im đó, hay anh ta đã nhổm dậy đuổi theo
cô?”

“Anh ta... anh ta không nhổm dậy đuổi theo tôi.”

“Cô chĩa súng vào anh ta. Anh ta ngã xuống. Anh ta nằm đó. Tất cả sự

trốn tránh của cô cũng không làm thay đổi được điều đã xảy ra. Cô gái thân
mến, cô đã tự đeo cho mình tội giết người rồi đấy.”

Helen Kirsch kêu ré lên như một con lợn bị chọc tiết, hay như một con

cún con vô tình bị giẫm phải. Cô ta quay ra sau, úp mặt vào góc khoang xe,
như thể đang cố tìm đường thoát qua cái góc đó bằng cách làm nó thủng
toác ra. Bàn tay cô ta đấm lên lớp đệm như thể đang phản đối.

“Tôi không cố ý! Ôi Chúa ơi, xin hãy nghe tôi! Tôi không hề cố ý! Tôi

đã không muốn tới bữa tiệc đó. Chính cô ta, cô gái ở chỗ tôi làm, đã thuyết
phục tôi! Tôi đã không muốn đi. Tôi chưa bao giờ làm chuyện gì như thế
trước đây, sau lưng Harry. Thế rồi khi tôi tới bữa tiệc và thấy chỉ có bốn
người chúng tôi, chỉ hai đôi, tôi đã không thích và định bỏ về. Sau đó đôi
kia lại lỉnh đi trước khi tôi kịp nhận ra, và tôi chỉ còn một mình với anh ta.”

Bricky cố làm cô ta phấn chấn lên theo cách duy nhất mà cô biết.

“Vậy thì có gì mà cô phải sợ chứ?” Cô cộc cằn nói. “Nhiều khả năng cô sẽ
chẳng bị sao hết. Cô có lý do phòng vệ chính đáng hoàn hảo. Người ta luôn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.