không thể chống lại được.
“Việc giết người đó.” Quinn nói. “Là khi nào? Nó đã xảy ra khi nào?”
“Ở Tây Ban Nha, hai năm trước. Hay chỉ mới vài phút trước, ở đằng
kia, ngay chỗ góc đường gần nhất? Tôi không thể chắc chắn được nữa.
Những quả đạn pháo cứ liên tục nổ tung chói lóa, khiến tôi choáng váng
cực độ.”
Quinn nhặt cái mũ tả tơi từ dưới đường lên và phủi bụi cho ông ta, đầy
thương hại, nhẹ nhàng, nấn ná chậm rãi. Hết lần này tới lần khác, rồi lại lần
nữa. Không có cách nào khác để anh có thể cho ông ta thấy...