HẠN CHÓT LÚC BÌNH MINH - Trang 178

Cô bước vào. Cô cảm thấy điều đó trước cả khi thực hiện cử động đầu

tiên. Cô không biết tại sao, cô không biết làm thế sẽ được gì; nhưng dù sao
thì cứ đứng ngơ ngẩn chẳng biết làm gì ngoài phố, nhìn chằm chặp vào
ngôi nhà thì cũng có ích gì đâu cơ chứ?

Ít ra thì cô cũng tiếp cận ngôi nhà một cách can đảm. Không lén lút,

không thập thò. Cô đi thẳng đến chỗ ngôi nhà và bước lên các bậc cấp.
Cách còn lại là cách nguy hiểm hơn trong hai lựa chọn, là cách dễ gây nghi
ngờ hơn nếu vô tình lọt vào mắt ai đó.

Lần trước cô đã cùng anh bước vào trong nhà. Vào một mình sẽ đáng

sợ hơn nhiều. Ngộ nhỡ có kẻ nào đó đang lẩn khuất bên trong thì sao?
Không phải cảnh sát hay một người có tư cách chính danh, mà là một kẻ
không thể đoán trước được sự hiện diện từ ngoài này, một kẻ không muốn
bật đèn lên hay không muốn việc đột nhập của hắn bị phát hiện, giống như
anh và cô khi trước. Một người mà ta không hề nhận ra sự có mặt của hắn,
cho tới khi đã quá muộn.

Cô đi tiếp. Còn có thể làm được gì nữa đây? Quay ra ngoài kia sẽ

chẳng giải quyết được gì.

Cô tra chìa khóa vào ổ. Đó là chiếc chìa khóa của người đã chết. Cô

nhớ bàn tay anh đã run rẩy thế nào khi tra chìa khóa vào lần trước. Anh cần
phải thấy bàn tay cô lúc này, như thế hẳn anh sẽ biết run rẩy đích thực là
thế nào. Cẳng tay cô đang thực sự nhảy vòng quanh trong khớp khuỷu của
nó. Và âm thanh mới to làm sao! Ít nhất thì với đôi tai cô, âm thanh run rẩy
đó chẳng khác gì những cái lon thiếc đang kêu rổn rảng. Theo cái cách báo
trước sự xuất hiện của mình thế này, cô hoàn toàn có thể bấm chuông cửa
luôn cho xong.

À mà có gì khác nhau chứ. Dù sao thì bên trong cũng chẳng có ai hết.

Là mày hy vọng thế thôi, cô khẽ đính chính.

Cửa mở.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.