HẠN CHÓT LÚC BÌNH MINH - Trang 18

thực tế để có thể lãng phí thời gian vào những trò anh hùng và vội vã tháo
lui khỏi tầm mắt hai người còn lại, vừa đi vừa phủi bụi dưới chân.

Chiếc taxi rút lui theo sau; viên tài xế đã quyết định rằng chẳng có gì ở

đây dành cho anh ta hết, sau một cái nhìn dò hỏi để xem cô gái có định tận
dụng chiếc xe cùng với người bạn đồng hành mới hay không.

Lời cảm ơn của cô khó lòng có thể gọi là nhiệt thành. “Anh luôn chờ

lâu đến vậy sao?”

“Tôi không biết liệu gã đó có phải là người bạn đặc biệt của cô hay

không”, anh ta lẩm bẩm phản đối.

“Theo ý anh thì những người bạn đặc biệt có quyền bắt cóc anh trên

đường về nhà. Đó có phải là điều anh vẫn làm không?”

Anh ta khẽ mỉm cười. “Tôi chẳng có người bạn đặc biệt nào cả.”

“Anh có thể gấp đôi nó lên”, cô nói quả quyết, “và anh có thể thêm cả

tôi vào, tôi cũng không muốn có người bạn đặc biệt nào hết.” Rồi cô nhìn
anh ta, như thể bổ sung một chút dấu ấn cá nhân cho nhận xét vừa rồi.

Có vẻ như cô sắp sửa quay đi và tiếp tục lộ trình của mình mà không

định nói gì thêm. “Tên tôi là Quinn Williams.” Anh ta buột ra, như thể
muốn tìm cách giữ cô lại thêm một lát nữa bằng những lời này.

“Rất vui được gặp anh.” Những lời này không được thốt lên với giọng

vui vẻ như dụng ý vốn có của nó. Nghe giống như một đồng quarter bằng
chì

[1]

rơi xuống nảy lên trên mặt quầy bằng kẽm.

Cô trở lại với cuộc rút lui của mình, hay đúng hơn là tiếp tục mà chẳng

hề có ý định làm nó bị gián đoạn.

Anh ta quay lại, nhìn về hướng kẻ quấy rối vừa khuất dạng. “Cô có

nghĩ tôi nên đi cùng cô khoảng một, hai dãy nhà không?” Anh ta gợi ý.

Cô không đồng ý mà cũng chẳng phản đối. “Hắn sẽ không trở lại

đâu”, là tất cả những gì cô nói. Anh ta coi câu trả lời không dứt khoát của

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.