phải là 20. Nó là tấm séc thứ hai mươi trong quyển séc đó. Được viết để rút
tiền tại ngân hàng Case National. Ghi ngày hai mươi tư tháng Tám. Và số
tiền là mười hai ng...”
Nghe như thể kẻ ở đầu kia vừa vỡ tan tành. Thứ gì đó va đập phát ra
âm thanh ngân vang, như thể ống nghe đã tuột khỏi tay, khiến hắn phải cầm
nó lên.
Mình tóm được hắn rồi, Quinn thích thú. Ồ, lần này thì chắc chắn
mình làm được rồi.
Anh có thể đợi. Điều anh phải làm từ thời điểm này trở đi là ứng biến,
làm sao để các câu trả lời của anh khớp với tình huống khi chúng xuất hiện.
“Làm thế nào anh... Làm thế nào anh lại có một tấm séc như thế?”
“Tôi tìm thấy nó.” Quinn dửng dưng.
“Anh có thể... Anh có thể làm ơn nói cho tôi biết ở đâu không?”
Kẻ ở đầu kia đang hoảng sợ. Hắn chỉ thở một nhịp, gấp gáp. Rồi hắn
quên mất việc thực hiện hai hay ba nhịp hô hấp đáng lẽ phải diễn ra kế tiếp.
Sau đó hắn lại chỉ thở một nhịp nữa, gấp gáp. Quinn có thể nghe thấy toàn
bộ quá trình này rõ mồn một, như thể anh đang đeo ống nghe y tế chứ
không phải ống nghe điện thoại.
“Tôi tìm thấy nó trên băng ghế taxi. Có vẻ ai đó từng ngồi trong xe
trước tôi đã mở ví ra và làm tấm séc rơi ra ngoài.” Cứ để hắn nghĩ đó là
Graves.
“Có ai ở bên cạnh khi anh tìm thấy nó không?”
“Không ai cả. Tôi chỉ có một mình.”
Giọng nói ở đầu kia cố dùng vẻ hoài nghi như một biện pháp thăm dò
để moi ra lời thừa nhận mà chủ nhân của nó tin là hiện hữu, chỉ là đang lẩn
khuất dưới bề mặt. “Nào, đừng nói kiểu đó với tôi. Luôn có hai cái đầu
trong những chuyện kiểu này. Thôi nào, ai đã ở đó cùng anh?”