HẠN CHÓT LÚC BÌNH MINH - Trang 224

Họ nhún vai rũ bỏ cô. Sự chú ý nhỏ nhặt của họ quay trở lại với con

chó, như một lựa chọn thú vị hơn trong hai sự lựa chọn đang cạnh tranh sự
chú ý.

Khách sạn đó mang mọi dấu hiệu của một trong những nơi ám muội,

là chốn hành nghề của đám bạc bịp, những kẻ lừa đảo và những loại ăn
sương khác. Tuy nhiên, nó không hề khiến cô thấy sợ. Cô đã gặp qua kiểu
cư dân này mỗi tối tại vũ trường hàng năm qua. Cô đi tới bàn lễ tân với vẻ
quả quyết của một người không trông đợi sẽ bị từ chối. Một tay trực đêm
với bộ mặt cô hồn và một mắt hơi lác, cổ cồn áo sơ mi đã cả tuần chưa thay
và hơi thở thoảng mùi rượu hạng bét hơi nhúc nhắc, cựa người chút ít.

Cô thoải mái cúi người qua bàn, chống người trên một khuỷu tay.

“Chào đằng ấy.” Cô thì thào như một làn gió thoảng.

Gã kia mở to miệng, chưng ra một khoảng trống giữa hai hàm răng.

Nhiều khả năng nó được dự định là một kiểu cười.

Cô dùng bàn tay còn rảnh quay xắc tay của mình quanh quai đeo của

nó. Một vòng theo hướng này, rồi một vòng nữa theo hướng ngược lại. “Cô
bạn gái của em thuê phòng nào nhỉ?” Cô nói với vẻ dửng dưng, đưa mắt
nhìn chằm chằm qua bên kia tiền sảnh mốc meo. “Em muốn chạy ào lên đó
một lát và nói với nó một việc mà em đã quên khuấy mất. Joanie ấy mà. Cô
nàng mặc cái váy màu lục sáng. Em vừa chia tay nó lúc nãy ở câu lạc bộ,
nhưng...”, cô cười khúc khích, “việc này không đợi được, nó quá tuyệt.” Cô
cúi gập người xuống và vui vẻ vỗ vào hông mình. “Cô nàng sẽ chết mất!”
Cô ré lên.

“Là ai thế, Joan Bristol à?” Gã kia hỏi với ánh mắt xấc xược, như

muốn mời cô cùng chia sẻ câu đùa với gã, dù nó là gì đi nữa.

“Phải, phải, phải.” Cô tuôn ra một tràng liên thanh, như thể đó là

chuyện đương nhiên vậy. Vừa cười khúc khích, cô vừa chọc vào sườn gã.
“Nghe này, anh có muốn nghe chuyện cười không?” Cô cúi đầu hướng ra

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.