náo ầm ĩ, không phải gọi cảnh sát trợ giúp, không kéo Quinn vào một tình
thế còn tồi tệ hơn so với tình cảnh mà anh ấy vốn đã lâm vào, không khiến
cho cả Quinn và mình bị giam giữ vì nghi vấn, trong nhiều ngày hay nhiều
tuần liền?
Cô không biết. Cô không biết tất cả những điều đó. Cô chỉ biết là cô
đang bước tới, không thể rút lui được nữa. Cô chỉ có thể cầu nguyện, cầu
nguyện với thứ duy nhất trong cả thành phố này sẽ bảo vệ mình, trong khi
mỗi lúc lại tiến gần mục tiêu hơn.
Ôi, hỡi đông hồ trên tháp Paramount mà tôi không thể trông thấy từ
nơi này, đêm đã gần kết thúc và chuyến xe bus sắp khởi hành rồi. Hãy cho
tôi được trở về nhà tối nay.
Những số phòng lần lượt đến gần cô. Sáu bên phía này, bảy bên phía
đó, rồi tám lại ở bên này. Tiếp theo là đường cụt, hành lang kết thúc bằng
một cánh cửa, cánh cửa cuối cùng nằm vuông góc với các cửa khác. Bốn-
không-chín, nó kia rồi. Trông nó thật dửng dưng, không cá tính, nhưng
đằng sau nó ẩn chứa toàn bộ vận mệnh, tương lai của cô, trong hình hài
chưa nhìn thấy được.
Tấm biển số phòng này, miếng gỗ vuông vắn sẫm màu thô ráp này,
định đoạt việc liệu cô có lại được làm con người, hay tiếp tục là một con
chuột tại một vũ trường trong suốt phần đời còn lại. Tại sao một cánh cửa
lại có nhiều quyền lực với mình đến vậy chứ?
Cô nhìn xuống mu bàn tay, như muốn nói, Có phải là mày không vậy?
Hừm, mày quả là có gan đấy! Bàn tay đó vừa gõ lên cánh cửa gỗ, không
thèm chờ đợi phần còn lại của cô.
Cánh cửa vụt mở ra trước khi cô kịp có thời gian toan tính bất cứ điều
gì, để nghĩ xem sẽ làm gì, và hai người họ nhìn thẳng vào mắt nhau, người
phụ nữ không quen biết này và cô. Khuôn mặt khó chịu, bóng láng kề ngay
sát mặt cô, gần tới mức cô có thể thấy cả những lỗ chân lông trên đó, như