HẠN CHÓT LÚC BÌNH MINH - Trang 25

Cô cắt ngắn phần chia tay của họ; tiến hành nó trong khi giữ anh ta lại

nơi anh ta đang đứng bằng cách dựng lên một rào chắn chỉ với vài từ. Điều
đó chỉ đơn giản là để tăng thêm khoảng cách, để tránh tầm với của một
cánh tay. Cô đã học được cách để thực hiện một màn từ biệt như thế từ kinh
nghiệm của bản thân, và rằng đừng bao giờ đứng im lắng nghe những lời
trách cứ và những phản đối đều đều. Cô phải làm vậy.

“Hãy thoải mái nào.” Cô nói. Rồi đột nhiên cô đã đứng ở ngưỡng cửa

còn anh ta đứng một mình trên vỉa hè. “Tôi sẽ gặp lại anh.” Cô nói từ nơi
đang đứng, và ngụ ý điều ngược lại, rằng cô sẽ không bao giờ gặp lại anh
ta, anh ta sẽ không bao giờ gặp lại cô, câu chuyện kết thúc ở đây.

Nhưng thậm chí từ trước khi bước hẳn vào trong, cô lại thấy anh ta

quay đầu nhìn về phía sau, vào bóng tối nơi họ vừa đi qua. Trong tâm trí
anh ta lúc này, phần sợ hãi hẳn đang áp đảo phần tình cảm.

Anh ta là gì với cô cơ chứ? Anh ta chỉ là một cái vé nhảy màu hồng, bị

xé làm đôi. Một khoản cung cấp dịch vụ trị giá hai cent rưỡi không hơn
không kém. Một đôi bàn chân, một thứ trống rỗng, một kẻ vô giá trị.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.