HẠN CHÓT LÚC BÌNH MINH - Trang 60

chắc rằng không ai có thể phát hiện ra tôi. Rồi tôi bước ra ngoài, khóa cửa
lại và hối hả rời khỏi đó.

Và ngay lập tức, tôi bắt đầu phải trả giá cho việc đó. Ôi trời, tôi đã

phải trả giá một cái giá quá đắt! Trước khi tôi kịp tiêu một xu trong số tiền
đó hay đi được một dãy nhà, tôi đã phải trả giá. Cho tới lúc đó thì đường
phố là của tôi. Đó gần như là tất cả những gì tôi có, nhưng ít nhất thì tôi
cũng có nó. Tôi đói, thiểu não, thất nghiệp; nhưng tôi có thể đàng hoàng
nhìn thẳng vào mặt mọi người. Tôi đi bất cứ đâu tôi thích, đường phố là của
tôi. Giờ thì đột nhiên, những con phố bị tước mất, nấn ná trên chúng quá
lâu cũng là nguy hiểm. Những khuôn mặt tiến lại phía tôi, nếu họ nhìn tôi
có vẻ quá chăm chú, lập tức họ sẽ trở thành một thứ cần phải cảnh giác. Và
cả những người bước đi sau tôi nữa... Vai tôi chốc chốc lại co rút lại, như
thể trông đợi một bàn tay đặt lên nó.

Nhưng phần tồi tệ hơn cả – giờ tôi đã ngẫm ra rồi – đó là tôi không

còn biết mình muốn làm gì với số tiền này nữa. Nửa giờ trước tôi đã nghĩ ra
cả trăm thứ mà mình khao khát, tới mức sẵn sàng đánh đổi một cánh tay để
có được. Vậy mà giờ tôi còn chẳng nhớ nổi dù chỉ một điều.

Tôi đã nghĩ rằng tôi đói; gần như tôi đã không ăn gì trong một tuần

hoặc hơn thế nữa, nhưng tôi nhận ra rằng giờ thì thậm chí cả cơn đói ấy
cũng không còn nữa. Tôi bước vào nhà hàng sang trọng nhất có thể tìm
thấy, một nhà hàng thực sự sang trọng và lập tức gọi tất cả mọi thứ trong
thực đơn, như tôi vẫn luôn mơ sẽ làm một ngày nào đó. Khi đang gọi món
thì chuyện đó nghe có vẻ thật tuyệt, nhưng khi các món ăn bắt đầu xuất
hiện thì... có gì đó bất ổn. Tôi không thể nuốt trôi được. Cứ mỗi lần họ
mang ra một món mới và đặt xuống để tôi ăn thử, không hiểu sao tôi lại
thấy mình đang nghĩ, Mày đang ăn chính tương lai của mày đấy, hàng năm
trời tương lai
, và món ăn liền mắc nghẹn trong cổ họng tôi.

Sau một hồi, tôi không thể chịu đựng nổi nữa; tôi lấy ra một tờ năm đô

la, để lại bàn rồi đứng dậy rời khỏi đó, không cần chờ lấy lại tiền thừa. Và
khi bước ra ngoài, tôi không thể ngăn được suy nghĩ rằng khi tôi chỉ còn có

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.