HẠN CHÓT LÚC BÌNH MINH - Trang 73

nền trời, phản chiếu lại ánh sáng như những cây xương rồng đen kịt đầy vẻ
đe dọa.

“Nhìn xem. Chẳng phải trông nó thật tàn nhẫn hay sao? Chẳng phải

trông nó thật lén lút và lừa lọc, như thể nó chỉ đợi để giương móng vuốt ra
cắm ngập vào ai đó, bất cứ ai...”

Anh khẽ tặc lưỡi, nhưng chỉ hơi bị thuyết phục. “Tất cả các thành phố

đều trông như thế vào ban đêm, tối tăm, u ám, lừa lọc và không thân
thiện...”

“Tôi căm ghét nó.” Cô khẽ nói một cách dữ dội. “Nó xấu xa. Và nó

sống, nó có ý chí của riêng mình, không ai có thể khiến tôi nghĩ khác đi
được.”

“Nó chưa bao giờ cho tôi chút ân huệ nào.” Anh thừa nhận. “Tôi có

cảm giác giống như cô, có lẽ vậy, ngoại trừ việc tôi chưa bao giờ nghĩ về nó
như một con người, giống như cô; tôi nghĩ về nó khác hơn... Như những
triệu chứng, những căn bệnh.”

Trước mặt họ, một đường chân trời mới mờ mờ hiện ra, thế chỗ cho

đường chân trời cũ giờ đã tụt lại phía sau. Khoảng không rộng lớn mà Công
viên Trung tâm tạo ra giữa thành phố đã khép lại; họ đã tới Khu Đông. New
York, từ phố Năm Mươi Chín tới phố Một Trăm Mười, không phải là một
thành phố mà là hai; tất cả đều biết điều đó, nhưng ít người để tâm nghĩ đến
nó. Hai thành phố cách biệt rất xa, còn xa hơn khoảng cách từ St. Paul đến
Minneapolis hay từ Kansas City ở Missouri đến Kansas City ở Kansas.

Khu Đông trứ danh, Gold Coast, Butterfield-8, lớp véc-ni mỏng dính

của thứ mà những người ở thời Victoria từng gọi là sự thanh lịch và những
người hiện đại gọi là sự bảnh bao, được trải ra rất mỏng, với độ dày không
quá ba dãy nhà ở bất cứ nơi nào trên suốt chiều dài của nó, từ đại lộ Năm
tới Công viên hoặc gần như vậy. Phần còn lại ở đằng sau nó, trải dài tới tận
con sông lại là một mớ hỗn độn xám xịt, giống như những nơi khác trong
thành phố.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.