HẠN CHÓT LÚC BÌNH MINH - Trang 83

2 giờ 23 phút

Trong không gian khép kín như một cỗ quan tài của gian tiền sảnh, chiếc
chìa khóa đã từng được sử dụng thiếu cân nhắc đang hơi run rẩy khi anh
cắm nó vào ổ khóa một cách bất hợp pháp lần thứ ba trong tối hôm ấy. Tim
cô cũng rung động đồng nhịp với nó. Nhưng chút hơi run của bàn tay anh
chính là sự dũng cảm, và không cần ai nói với cô điều đó. Anh đang bước
vào, chứ không phải ra khỏi đó; đi thẳng vào đó, không hề trốn chạy. Người
nào nói rằng mình không bao giờ sợ hãi thì đó là một kẻ dối trá. Vậy nên cô
ngưỡng mộ bàn tay run rẩy của anh; nó thành thực và can đảm.

Cuối cùng anh cũng tra được chìa khóa vào ổ, xoay nó một vòng, và

cánh cửa mở ra. Họ bước vào trong. Vai anh hơi căng lên, cô có thể cảm
thấy cử động này truyền sang mình, và cơ cấu chốt của ổ khóa nhẹ nhàng
trở lại hốc cài. Giờ thì cửa trước đã được khóa lại. Vẫn còn lại một khoảng
sáng mờ xam xám hình trái xoan, đó là ánh sáng đèn đường, vốn mờ mờ ảo
ảo, đã vật lộn cố chui vào trong bám theo họ, để rồi bỏ cuộc sau khi vươn
xa được tới đó. Nó lùi lại, trở nên nhỏ hơn, thu lại chỉ bằng mắt một con bò
khi họ tiến từng bước tới trước.

Gian sảnh trong – cô đoán chừng họ đang ở trong một gian sảnh –

chứa đựng thứ không khí ngột ngạt của một nơi đã đóng im ỉm cả ngày. Cô
cố gắng mường tượng ra quang cảnh ngôi nhà bằng khứu giác của bản thân.
Cô không phải là chuyên gia phân biệt mùi, nhưng bao trùm và nổi lên trên
cảm giác ngột ngạt, nơi này có thứ mùi đắt tiền của da và đồ gỗ. Không thật
rõ rệt, chỉ là ấn tượng của cảm giác. Không có mùi ẩm mốc của sự mục nát
hay bỏ hoang, không có mùi thức ăn hỏng, không có mùi túi thơm của nữ
giới. Không có dấu ấn đặc trưng, có thể hơi mộc mạc, nhưng không hề rẻ
tiền.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.