HẲN LÀ YÊU - Trang 117

người với các cửa hàng ở Pocatello, Twin Falls, và Boise. Sau lần đầu tiên
đó, tôi tình cờ chạm mặt anh ấy khá nhiều.'' Cô dừng lại và vuột một mẩu
vụn bánh mỳ ra khỏi bàn. ''Rồi tôi bị đuổi việc, và anh ấy gọi cho tôi và hỏi
xem tôi có muốn tham gia kinh doanh với anh ấy không.''

''Cứ như trên trời rơi xuống thế sao?''

''Anh ấy đã nghe chuyện tôi bị đuổi vì một vụ mua bán thêm các tác

phẩm tranh tang. Ông chủ cửa hàng không suy nghĩ thoáng về chuyện đó
cho lắm, thậm chí sau khi tôi đã hoàn lại cho ông ấy các chi phí, ông ấy vẫn
sa thải tôi.''

''Vì vậy, Kevin gọi cho tôi, và hai người đã quyết định mở một doanh

nghiệp.'' Anh khoanh tay trước ngực và hơi đung đưa cái ghế. ''Chỉ như thể
thôi à?''

"Không. Anh ấy muốn chỉ bán mỗi đồ cổ, nhưng tôi đã hơi chán đồ cổ

rồi, nên chúng tôi thoả hiệp và ổn định với một cửa hàng bán đồ lạ. Tôi đưa
vào sáu mươi phần trăm vốn khởi tạo.''

''Bằng cách nào?"

Gabrielle ghét phải nói về tiền nong. ''Tôi chắc chắn là anh biết tôi có

một khoản uỷ thác khiêm tốn.'' Và cô đã đầu tư hơn nửa số đó vào
Anomaly. Thường thì, khi người ta biết đến họ của cô, họ sẽ cho rằng cô có
một tài khoản ngân hàng không đáy, nhưng không đúng trường hợp rồi.
Nếu cửa hàng của cô thất bại, cô sẽ gần như khánh kiệt. Nhưng ý nghĩ về
việc mất đi khoản đầu tư tài chính không khiến cô buồn phiền nhiều bằng ý
nghĩ mất đi thời gian, năng lượng và những gắn bó cảm xúc mà cô có với
cửa hàng của mình. Phần lớn mọi người đo thành công bằng số tiền kiếm
được. Không phải Gabrielle. Chắc chắn là cô muốn trả các hoá đơn, nhưng
với cô thành công được đo đạc bằng hạnh phúc. Cô tự cho mình là cực kỳ
thành công.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.