HẲN LÀ YÊU - Trang 15

mình ở cùng vị trí này, mà giống một kiểu hạnh phúc nhẹ dạ hơn. Cô không
chỉ là một tên trộm, mà cô rõ ràng còn điên nặng. "Cô có quyền giữ im
lặng," anh nói khi lấy khẩu súng khỏi tay cô. "Cô có quyền..."

"Anh không nghiêm túc chứ phải không? Anh sẽ không thực sự tống

giam tôi chứ?"

"... có luật sư," anh tiếp tục, một tay vẫn ghim chặt chặt tay cô trên đầu

khi anh ném khẩu súng ngắn ra xa vài mét.

"Nhưng nó không thực sự là một khẩu súng mà. Ý tôi là phải, nhưng

không phải. Đó là một khẩu súng lục ngắn từ thế kỷ mười chín rồi. Nó là
đồ cổ, và vì vậy tôi không nghĩ là nó được tính là một khẩu súng thực sự.
Và bên cạnh đó, nó không được lên đạn, mà thậm chí nếu có đi nữa, thì
đằng nào nó cũng sẽ không tạo ra một vết thương lớn lắm đâu. Tôi chỉ
mang theo nó vì tôi quá sợ hãi, và anh thì cứ theo đuôi tôi thôi." Cô dừng
lại, lông mày cô nheo lại với nhau. "Vì sao anh lại theo đuôi tôi?"

Thay vì câu trả lời, anh đọc nốt quyền của cô, rồi lăn sang bên. Anh cầm

khẩu súng nhỏ lên và cẩn thận nhổm dậy. Anh sẽ không trả lời các câu hỏi
của cô. Không phải khi mà giờ đây anh còn chả biết mình sẽ làm gì với cô
nữa. Không phải khi mà cô vừa buộc tội anh là một kẻ bệnh hoạn, tâm thần,
và lại còn cố biến anh thành một thằng đàn bà. Anh không tin chính mình
sẽ nói với cô nhiều hơn những gì tuyệt đối cần thiết. "Cô còn mang theo bất
kỳ vũ khí nào không?"

"Không."

"Từ từ đưa tôi cái túi đeo ngang hông của cô, rồi bỏ đồ đạc của cô ở

trong ra ngoài."

"Tôi chỉ có chìa khóa xe nữa thôi," cô lẩm bẩm trong khi làm như anh ra

lệnh. Với chìa khóa giơ cao, cô thả nó vào lòng bàn tay anh. Tay anh khép

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.